Chàng Rể Phi Thường

Chương 81: Mấy người còn chưa đi sao?



“Cậu Sở, sau này tôi chính là người của cậu, tôi tin lời nói của anh Thái, tôi cũng đồng ý đi theo cậu.” Hạ Trúc cúi đầu trước mặt Sở Phàm, giống như một người dưới cấp vậy, không hề còn chút danh dự hay tôn nghiêm riêng của mình.

Cảnh tượng này không chỉ khiến cho Sở Phàm bất ngờ, mà đến cả Giang Mậu còn phải cảm thấy vô cùng kinh ngạc, Giang Mậu có từng tiếp xúc với Hạ Trúc, biết đây là một người phụ nữ vô cùng kiêu ngạo, hắn không dám tin cũng không thể chấp nhận được cảnh người phụ nữ này lại cúi đầu phục tùng trước một thằng ranh không có tiếng tăm gì như vậy.

Hạ Trúc, là một người phụ nữ hoàn hảo mà Giang Mậu theo đuổi bấy lâu vẫn không thành, ít nhất đối với hắn là như vậy.

Có năng lực, có thực lực, có tham vọng......

“Chị Trúc Tử, chị đang làm gì thế? Chị định đi theo thằng cha......cậu Sở này?” Giang Mậu nhận ra mình đã nói sai, khi thấy ánh mắt sắc lạnh của Hạ Trúc đang lườm mình, hắn vội vàng nói lại.
“Đấy là việc của tôi, hơn nữa, anh phải xin lỗi cậu Sở ngay rồi cút ra khỏi đây, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!” Hạ Trúc trầm giọng nói.

“Tôi......”

Sắc mặt Giang Mậu vô cùng khó coi, nhưng thấy ngữ khí của Hạ Trúc không hề giống với đang đùa cợt, hắn cũng không dám khiêu khích sự nhẫn nại của đối phương, tuy giờ đây Hạ Trúc đã rút khỏi giang hồ, thế lực đã không còn mạnh như trước, nhưng muốn trừ khử Giang Mậu hắn thì cũng là chuyện không mấy khó khăn, hắn hiểu rất rõ Hạ Trúc là người như thế nào, người phụ nữ này mà điên lên thì còn ghê hơn đàn ông gấp vạn lần.

“Thôi được, cậu Sở, xin lỗi nhé, hôm nay Giang mỗ tôi hơi bồng bột, tôi xin lỗi cậu!” Giang Mậu chắp tay hướng về phía Sở Phàm, rồi cùng lão mập và bọn đàn em chán nản rời khỏi nơi này.
Bên ngoài, giám đốc đại sảnh đứng như trời trồng, chuyện vừa rồi làm kinh động tới tất cả nhân viên quản lý của câu lạc bộ, nhưng đây là phòng ăn của Giang Mậu đã đặt, bọn họ cũng không dám tự động xông vào, đều đứng bên ngoài đợi.

Kết cục lại thấy Giang Mậu đưa một đám người của hắn chạy ra khỏi phòng, rồi nhanh chóng rời khỏi câu lạc bộ, bọn họ đột nhiên không biết nên làm thế nào cả.

“Tên Giang Mậu đó hình như rất sợ chị thì phải.” Sở Phàm gãi đầu, nhìn người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc ngắn.

“Trước đây tôi từng đánh hắn, vết sẹo lớn trên đầu hắn chính là tôi dùng dao rạch đó.” Hạ Trúc nói.

“Vì nguyên nhân gì vậy?” Sở Phàm hỏi một cách tò mò.

Câu hỏi này khiến Hạ Trúc không kìm được mà nhìn anh một cái: “Vì hắn...... muốn theo đuổi tôi.”
“Cái gì? Chỉ vì theo đuổi chị mà bị chị cho một nhát à?” Sở Phàm toát mồ hôi hột, tên Giang Mậu này xem ra còn thê thảm hơn mình, vì chi ít thì mình vẫn chưa bị ăn nhát dao nào.

Nhưng đây cũng chứng tỏ người phụ nữ này không hề tầm thường, Thái Phúc không đã không lừa anh.

“Thèm muốn nhan sắc của tôi, thì đều đáng chết.” Hạ Trúc nói với vẻ hiển nhiên.

Sở Phàm không biết nói gì lúc này.

“Thôi vậy, chuyện riêng tư của chị thì tôi cũng không muốn hỏi quá nhiều, thông qua Thái Phúc mà tôi biết chị, cũng là muốn chị giúp tôi một chuyện.” Sở Phàm hít một hơi thật sâu.

“Anh Thái nói nếu tôi đi theo cậu thì có cơ hội thực hiện được một chuyện mà trước đây tôi không có cách nào thực hiện được, cho nên giờ cậu có yêu cầu gì cứ việc nói ra, những chuyện trong phạm vi của mình thì tôi đều có thể làm được.” Hạ Trúc gật đầu.
“Được, nếu chị đã tin tôi, vậy sau này chắc chắn cũng sẽ không để chị phải thất vọng.”

Lúc đó, Sở Phàm nói ra yêu cầu của anh cho Hạ Trúc nghe, Hạ Trúc cố kìm nén cái ý nghĩ muốn đánh người trong đầu mình, nhìn chằm chằm vào Sở Phàm với con mắt khó hiểu: “Cậu bảo tôi đi lấy trộm đồ? Cậu không đùa đấy chứ?”

“Tôi nói nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc đấy, thời gian và địa điểm đến lúc đó tôi sẽ thông báo cho chị, số tiền mà chị lấy trộm được thì chị giữ lấy cho mình, tôi không cần một đồng nào cả.” Sở Phàm nghiêm nghị nói.

Bảo anh cứ thế đem tặng hai trăm nghìn cho loại người như Lý Thúy? Chuyện như thế này Sở Phàm không thể chấp nhận nổi, số tiền này bất luận thế nào Sở Phàm cũng sẽ không để cho bọn họ đoạt được, phải để cho bọn họ xôi hỏng bỏng không, có một bài học đáng nhớ, nếu không cả nhà bọn họ đúng là sẽ coi Mộng Dao như là máy rút tiền mất.
Hơn nữa với thái độ mà bọn họ đã đối xử với Mộng Dao, Sở Phàm cũng không thể để bọn họ lợi dụng được bất kỳ thứ gì.

“Tôi không có nhã hứng lắm với tiền bạc, nhưng nếu đã là yêu cầu của cậu, tôi cũng chỉ còn cách cố gắng hết sức vậy.”

Thật ra mà nói, đây là lần đầu tiên Hạ Trúc làm mấy chuyện trộm cắp này, có hơi mất mặt...... nhưng lại cũng là một thử thách.

Sở Phàm và Hạ Trúc trao đổi liên lạc cho nhau, rồi hai người rời khỏi phòng ăn.

Ngoài cửa, giám đốc câu lạc bộ há hốc miệng nhìn Hạ Trúc và Sở Phàm đi khỏi.

Ông ta không biết Hạ Trúc, nhưng khuôn mặt của Sở Phàm thì ông ta đã quá quen thuộc, vừa rồi bị bắt vào đây, mà giờ lại bình an vô sự ra ngoài thế này?

Ông ta không hề biết chuyện gì đã xảy ra bên trong căn phòng, loại phòng ăn riêng cao cấp này đều không lắp camera, đều là những ông trùm xã hội đàm phán công việc bên trong, câu lạc bộ này cũng không dám làm phiền, giám đốc câu lạc bộ cảm thấy vô cùng tò mò.
Với tính khí của tên vua cá cược Giang Mậu, xảy ra chuyện này thì đúng là không bình thường chút nào, nếu như trước đây, chỉ cần bị hắn lôi vào trong phòng, không bị chặt tay thì cũng bị chặt chân, huống hồ lần này là đối tác của hắn bị đánh, hắn càng không thể nào dễ dàng tha thứ được.

Ở ngoài cửa, Sở Phàm gặp lại hai người là Chu Doanh Doanh và Phùng Lạc Lạc đang đứng ngồi không yên ở đó, thấy Sở Phàm ra ngoài, hai người hồ hởi chạy đến, không hề để ý đến Hạ Trúc đang đứng bên cạnh, Hạ Trúc thấy vậy nên cũng âm thầm rời khỏi.

“Cậu không sao chứ Sở Phàm? Chúng tớ lo cho cậu chết mất!” Chu Doanh Doanh thực sự rất lo lắng, dù sao là Sở Phàm đã cứu bọn họ, cuối cùng chỉ một mình Sở Phàm ở lại bên trong, cô ấy và Phùng Lạc Lạc đều lo lắng Sở Phàm sẽ xảy ra chuyện, hai người họ mấy lần định báo cảnh sát, nhưng rồi lại quyết định chờ đợi thêm.
May mà đợi được cho đến khi Sở Phàm đi ra, nếu Sở Phàm mà có gặp chuyện gì, bọn họ nhất định sẽ tự trách bản thân trong thời gian dài ấy chứ.

“Không sao đâu, tên đó sợ cảnh sát biết nên đã tự bỏ chạy rồi.” Sở Phàm cười nói.

“Không sao là tốt rồi, hôm nay sợ thật đấy, đều tại Hải mập và Hoàng Đào hai cái tên ngu ngốc ấy, sau này không chơi với bọn họ nữa, toàn đám gây chuyện là giỏi, mà gây chuyện xong còn không xử lý nổi, nếu không phải là Sở Phàm thì hôm nay chúng tớ đã khốn đốn ở đây rồi.” Chu Doanh Doanh nghĩ lại vẫn thấy rùng mình.

“Trương Nhài đâu rồi? Không thấy cậu ấy đâu cả.” Phùng Lạc Lạc vội vàng lấy điện thoại ra gọi.

Vừa rồi chỉ lo cho chuyện của Sở Phàm nên cũng không để ý xem bọn Trương Nhài, Hải mập và Hoàng Đào đã chạy đi đâu.
“Hai cậu về nghỉ ngơi sớm đi, tớ còn có chút việc, sau này rảnh lại gặp nhau nhé.” Sở Phàm khua tay chào hai người họ rồi vội vàng đi khỏi.

Thực ra bọn Chu Doanh Doanh và Phùng Lạc Lạc cũng không phải quá thân thiết với Sở Phàm, nếu không phải vì chuyện hôm nay thì sau này có lẽ bọn họ chẳng khác gì những người xa lạ, giờ đây tình cảm...... giữa những người bạn học cùng lớp đại học với nhau đã nhạt đi rất nhiều, thậm chí đa số đều là bằng mặt không bằng lòng, khi ăn uống gọi cái là có mặt, khi có khó khăn thì lại mất hút.

Ngày hôm sau, Trần Mộng Dao gọi điện cho Sở Phàm, nói là đã đưa tiền cho mẹ của cô rồi, chắc là Bạch Ngọc Lan cũng đã đưa tiền đến tận tay cho Lý Thúy, nhưng khi Sở Phàm đến nhà họ Trần lại thấy cả nhà Lý Thúy vẫn chưa đi, vì thấy hai con xe Mescedes vẫn còn đang đỗ ở tầng dưới.
Với cách suy nghĩ của cả nhà Lý Thúy, đã nói ra rồi thì bọn họ chắc chắn sẽ lấy một chiếc Mescedes về, không có gì có thể thay đổi được.

Lên trên tầng, quả nhiên cả nhà bọn họ vẫn còn ngồi ở phòng khách, thấy Sở Phàm đến, ai nấy đều cảm thấy bực bội, nhất là Lý Thúy, cứ như thể Sở Phàm đang nợ bà ta mấy trăm nghìn vậy.

Vốn dĩ Mộng Dao là cô con dâu mà bà ta đã nhắm từ trước, giờ bị Sở Phàm cướp mất, bà ta vui được mới lạ.

“Mọi người vẫn chưa đi sao? Tiền cũng đã vay được rồi đúng không?” Sở Phàm lên tiếng.

Kết quả câu nói này lại khiến Lý Thúy giãy nảy lên: “Này này, mày nói thế là có ý gì đấy? Thì ra mày nghĩ là chúng tao đến đây chỉ để vay tiền à?”

“Lẽ nào.....không phải sao?” Sở Phàm hỏi lại một câu.

“Thằng khốn mày lại muốn gây chuyện à?” Bạch Siêu đập bàn đứng lên.
“Có vay tiền của mày đâu, mà mày to mồm với ai?” Bạch Ngưu Lan lườm qua nhìn Sở Phàm.

“Tiền mà mấy người vay chính là tiền của anh ấy.” Trần Mộng Dao từ trong phòng đi ra, trên mặt nở một nụ cười mỉa: “Tiền mà các người vay, chính là của anh Sở Phàm đó.”