Chàng Rể Quyền Thế

Chương 229



Đám người nhà họ Trịnh cũng bắt đầu phụ họa theo, dù sao thì bọn họ cũng không tự mình giải quyết được chuyện này nên giờ tranh thủ nịnh cho ông cụ cảm thấy vui vẻ cũng là phải thôi.

Trịnh Tuyết Dương tức đến nỗi mặt trắng bệch, tên Trịnh Chí Dụng này đúng là không có tí liêm sỉ nào mà, chuyện vốn là do anh ta gây ra nhưng bây giờ không giải quyết được lại còn ra vẻ rõ hiên ngang nữa khiến người ta nhìn chỉ muốn tát cho anh ta mấy phát.

“Vậy thì phiền người thừa kế của nhà họ Trịnh chúng ta ra mặt giải quyết vấn đề này vậy.” Trịnh Tuyết Dương lạnh lùng lên tiếng.

“Thôi đi, tôi không phải là giám đốc dự án trung tâm thương mại, sao cô không trâu lại bắt chó đi cày, ép tôi xen vào việc của người khác vậy hả? Trịnh Tuyết Dương, tôi nói cho cô biết, nếu như cô không có cách giải quyết được chuyện này thì món nợ trăm tỷ đó một mình cô chịu đấy nhé.” Trịnh Chí Dụng vẻ mặt hung ác nói.

Anh ta không có khả năng giải quyết vấn đề của công ty đầu tư Diệp Thì, do vậy việc duy nhất anh ta làm được là đá đồng nợ sang cho Trịnh Tuyết Dương.

Đây gọi là tráng sĩ chặt tay đấy (1), nghĩ thế Trịnh Chí Dụng không kìm được mà dương dương tự đắc, thầm khen chính mình thật thông minh.

(1) Tráng sĩ chặt tay: Tráng sĩ bị rắn cắn vào tay thì lập tức chặt luôn tay mình tránh cho độc lan toàn thân. Thành ngữ này thường dùng để hình dung những người vì toàn cục mà không thể không nhịn đau cắt bớt một phần lợi ích.

“Cái này, có vẻ cũng là một cách tốt đấy.”

“Đúng vậy, chỉ cần nhà họ Trịnh chúng ta không mắc nợ là được rồi mà.”

“Cùng lắm thì bỏ cái dự án trung tâm thương mại thôi, để cho Trịnh Tuyết Dương trả nợ, đấy là trách nhiệm của cô ta mà.”

“Phải đấy, vốn dĩ hợp đồng là do cô ta ký, đương nhiên là cô ta phải chịu trách nhiệm rồi.”

Tất cả người nhà họ Trịnh mắt sáng rõ, bọn họ đều cảm thấy đây là cách hay, cứ thế vứt mọi trách nhiệm xuống đầu Trịnh Tuyết Dương, mặc dù nếu bỏ dự án trung tâm thương mại đi thì đồng thời nhà họ Trịnh cũng tuột mất cơ hội trở thành một gia tộc hàng đầu.

Chỉ cần nhà họ Trịnh không phá sản, đám người bọn họ vẫn có thể sống sung sướng xa hoa, lãng phí tiền bạc, vậy thì hi sinh một con người nhỏ bé như Trịnh Tuyết Dương có đáng là gì chứ. Nó chẳng phải chuyện gì to tát cả. Ngay cả ông cụ Trịnh cũng sáng mắt lên, nếu như Trịnh Tuyết Dương không giải quyết được chuyện này vậy thì điều Trịnh Chí Dụng nói cũng không hẳn không phải là cách.

“Bốp!”

Ngay lúc ấy, Bùi Nguyên Minh vẫn luôn ngồi nguyên không nói gì đột nhiên cầm lấy gạt tàn, ném ra ngoài.

“Oái, Bùi Nguyên Minh, mày làm cái mẹ gì vậy…” Trịnh Chí Dụng bưng mặt khóc. Cái thằng ở rể này bị điên à, tự dưng lại đánh người?

“Trịnh Chí Dụng, anh không thấy mất mặt à?” Bùi Nguyên Minh thàn nhiên hỏi.