Chàng Rể Quyền Thế

Chương 231



Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Trịnh Tuyết Dương khiến cô vô cùng tức giận.

Trong lòng Bùi Nguyên Minh lại thở dài một hơi, cuối cùng anh cũng hiểu rằng bất luận như thế nào, ông cụ Trịnh cũng sẽ không xử lý Trịnh Chí Dụng vì chuyện trung tâm thương mại này.

Trong mắt ông ta, giữa đàn ông và phụ nữ có sự chênh lệch lớn như vậy.

Bùi Nguyên Minh biết chỉ cần khiến mọi chuyện xảy ra đến mức này là đủ rồi, nếu không, tình cảnh của vợ anh có lẽ còn rắc rối hơn.

Sau khi suy nghĩ một chút, Bùi Nguyên Minh gửi một tin nhắn cho Trịnh

Tuyết Dương.

Trịnh Tuyết Dương vô thức liếc nhìn điện thoại, lập tức toàn thân khẽ run lên, bởi vì Bùi Nguyên Minh thật ra bảo cô đồng ý giải quyết, nhưng cô cần phải đưa ra yêu cầu.

Nhìn thấy Trịnh Tuyết Dương đang nhìn mình, Bùi Nguyên Minh cười nói: “Tin tưởng anh.”

Trịnh Tuyết Dương nhớ lại những gì đã xảy ra vào ngày hôm kia và chọn tin vào điều đó. Lúc này, cô hít một hơi thật sâu, đứng dậy nói: “Ông nội, chuyện này rắc rối thế nào, ông nên biết rõ hơn cháu. Nếu mọi người nghĩ cháu có thể giải quyết được, vậy thì cháu sẽ mặt dày đến công ty đầu tư Bùi Thị một chuyến.”

Lời vừa nói ra, Trịnh Chí Dụng lập tức nở nụ cười khinh thường.

Trịnh Tuyết Dương, cô thực sự nghĩ rằng mình mở Công ty đầu tư Bùi Thị à? Cô đến đó thì có tác dụng gì? Tuy nhiên, đây là cơ hội tuyệt vời để tổng cổ Trịnh Tuyết Dương ra khỏi nhà họ Trịnh, mặc dù tổn thất sẽ rất lớn nhưng Trịnh Chí Dụng cảm thấy tổn thất này rất đáng giá khi loại được một đối thủ cho vị trí thừa kế gia sản nhà họ Trịnh.

“Cháu bằng lòng đi sao?” Ông cụ Trịnh thở ra một hơi, nhưng ông ta vẫn khá lo lắng, dù sao chuyện lần này thật sự quá lớn.

“Ông nội, ông cũng nên biết rằng chuyện gì cũng nên thử một lần, cháu có thể thử, nhưng cháu không đảm bảo rằng cháu có thể làm được.” Trịnh Tuyết Dương nói một cách nghiêm túc.

“Xì, nói vậy mà cũng nói được sao? Làm không được thì đừng đứng ra, đến lúc đó đừng có mà đổ trách nhiệm lên đầu tôi!” Trịnh Chí Dụng lạnh lùng nói.

“Chí Dụng, nếu cô ấy muốn chịu trách nhiệm, hãy để cô ấy đi, nhưng chúng ta phải nói trước, nếu không làm được thì sao?” Trịnh Thu Hằng chế nhạo.

“Nếu không làm được, số tiền bồi thường này tôi sẽ dốc hết sức để gánh vác, không liên quan gì đến nhà họ Trịnh. Tuy nhiên, tôi cũng có một yêu cầu!” Trịnh Tuyết Dương chậm rãi nói.

“Cái gì? Không! Tuyệt đối không phải!” Thanh Linh trực tiếp nhảy dựng lên, con gái của mình bị bùa mê thuốc lú gì vậy? Hơn một trăm tỷ? Có bán cô đi cũng không đền nổi! Và với món nợ này, làm sao có thể tìm được một người chồng tốt trong tương lai được nữa?

“Câm miệng!” Ông cụ Trịnh đứng lên trừng mắt nhìn Thanh Linh, không cho bà ta có cơ hội nói tiếp. Đồng thời, ông ta nhìn chằm chằm Trịnh Tuyết

Dương, chỉ cần Trịnh Tuyết Dương chịu đi, nhà họ Trịnh sẽ sống sót qua cuộc khủng hoảng này, bất kể cô có thành công hay không. Nếu Trịnh Tuyết Dương có yêu cầu gì, ông cụ Trịnh cũng sẽ đồng ý.

Xét cho cùng, chỉ cần nhà họ Trịnh không phá sản, vậy thì còn có cơ hội quay trở lại, nhiều nhất là không hoạt động trong vài năm thôi.

“Ngoài vị trí giám đốc dự án của trung tâm thương mại, cháu còn muốn kiêm nhiệm giám đốc tài chính của công ty. Tất cả tiền bạc trong gia tộc đều cần qua tay cháu và đều phải được cháu xét duyệt.” Trịnh Tuyết Dương nói từng chữ.

“Cái gì?”

“Trịnh Tuyết Dương, cô điên rồi sao?”

“Giao tài chính cho cô? Sao cô không nói giao cả công ty cho cô luôn đi?”

Cả nhà họ Trịnh giận dữ như dậy sóng, bây giờ Trịnh Tuyết Dương đã là quản lý của dự án trung tâm thương mại, nếu lại trở thành giám đốc tài chính, cô sẽ là một con át chủ bài của nhà họ Trịnh! Và nếu cô phụ trách tài chính thì mọi người sẽ bòn rút tiền từ công ty như thế nào đây?

“Trịnh Tuyết Dương, cô đúng thật là mơ mộng hão huyền! Sao ông nội có thể để cô quản lý tài chính chứ?” Trịnh Chí Dụng nở nụ cười dè bỉu, vị trí này quá quan trọng, làm sao ông nội có thể giao cho Trịnh Tuyết Dương? Trịnh

Tuyết Dương đúng là một con ngốc mà.

Trịnh Thu Hằng còn cười chế nhạo, nói: “Trịnh Tuyết Dương, không ngờ cô có dã tâm lớn như vậy, cô muốn một mình nuốt chửng công ty sao? Muốn làm người thừa kế gia tộc sao? Sao không nói thẳng là cho cô làm chủ tịch luôn đi?”

Trịnh Tuyết Dương thản nhiên nói: “Nhà họ Trịnh chúng ta làm ăn kinh doanh đương nhiên đều hiểu được một đạo lý, đó là rủi ro tỷ lệ thuận với lợi nhuận. Các người đều hy vọng tôi sẽ giải quyết được vấn đề vốn không phải trách nhiệm của tôi, còn muốn tôi gánh món nợ trăm tỷ, tôi có thể đồng ý.”

“Nhưng ngược lại, cũng phải cho tôi đủ lợi ích chứ? Cô Trịnh Thu Hằng này ghen tị thì cũng có thể đi giải quyết. Chỉ cần cô có thể giải quyết, như vậy thì tôi có thể đưa vị trí này cho cô ngay!”

“Không phải chỉ có cô, ai nghĩ có thể giải quyết chuyện này, đứng lên đi, tôi sẽ nhường cơ hội cho.” Trịnh Tuyết Dương liếc mắt nhìn đám người họ Trịnh trong đại sảnh, nhưng không có ai dám đối mặt với cô, bởi vì ai cũng biết chuyện này nhất định không được liên quan đến bản thân.

“Tuyết Dương, cháu thật sự có cách giải quyết vấn đề này sao?” Ông cụ Trịnh hít sâu một hơi rồi chậm rãi nói.