Chàng Rể Quyền Thế

Chương 412



“Thư ký Kiều Linh đến rồi, xem anh ta giải quyết như thế nào!”

“Đây là buổi tiệc đầu tiên thư ký Kiều Linh mở ra, người này lại tới phá hư, lần này tuyệt đối chết chắc rồi!”

“Nếu không phải có giai nhân xinh đẹp ở đây, tôi

còn muốn ra mặt dọn dẹp để đốn trái tim cô ấy về!” Công ty đầu tư Bùi Thị mà cũng dám lấn lướt qua mặt, thật không biết trời cao đất dày là gì…”



Cả đám người vừa rồi không dám hé răng nửa chữ, giờ lại lộ ra vẻ như thiên vương lão tử mà thể hiện mình, cứ như thể tiếp theo đây bọn họ có thể giẫm đạp lên chân của Bùi Nguyên Minh vậy.

Những mà những người này, ai có thể hiểu được tâm trạng lúc này của Tổng Kiều Linh chứ. Từ đâu cô ta muốn tổng giám đốc tới buổi tiệc để thư giãn vui vẻ, hai người cùng nói chuyện, giao lưu cảm tình một chút. Kết quả lại xảy ra loại chuyện này. Cô biết tổng tài không huênh hoang, nhưng lại không ngờ tới, mấy nhóm người phú nhị đại lại không có não đến vậy, người nào cũng đắc tội được.

Sớm biết như vậy, còn không bằng trực tiệp bảo giám đốc đến nhà cô đi!

Trong khi cả đám người mong chờ Tống Kiều Linh dạy dỗ Bùi Nguyên Minh, Tống Kiều Linh đã bước tới bên cạnh Bùi Nguyên Minh, hai tay buông ở hai bên sườn hông, trên trán toát đầy mồ hôi lạnh: “Tổng… tổng giám đốc, xin lỗi cậu…”

Cô biết Bùi Nguyên Minh là người không muốn ra vẻ, cũng không dám công khai thân phận của Bùi Nguyên Minh.

“Đây là buổi tiệc mà cô muốn tôi tới thả lỏng thư giãn sao? ” Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt nói.

Mặt Tống Kiều Linh lại trắng thêm một phần: “Giám đốc, xin lỗi cậu, tôi không biết sẽ xảy ra chuyện như thế này.”

“Cô trở thành thư ký của tôi lúc nào thế? Mở miệng nói thư ký Kiều Linh tổ chức, ngậm miệng thì nói thư ký Kiều Linh tham gia, sao tôi lại thấy người bạn học cũ của mình có thể thao túng cả trời vậy” Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt cười nói

Tống Kiều Linh muốn khóc mất: “Giám đốc, đây đều là người ngoài nói bậy, trước đây tôi tham gia qua mấy buổi tiệc thôi, chỉ là nghĩ đến muốn làm một bữa tiệc một lần mà thôi, thật sự tôi không biết sẽ trở thành như thế này…”

“Nếu như bữa tiệc của cô ở đẳng cấp thấp như vậy, vẫn là không nên nói tên công ty ra làm lá chắn, để cho mất mặt…”

“Tổng giám đốc, tôi sẽ không dám nữa…”

Vốn dĩ đang bình thản ngồi xem náo nhiệt, những người vừa này ăn nói lớn tiếng với vẻ mặt kiêu ngạo hống hách, giờ lại cứng ngắc không dám nói lời nào, nội tâm như sôi trào lên cơn sóng dữ dội.

Mặc dù bọn họ cách đó có chút xa không nghe rõ hai người bọn họ đạng nói gì.

Nhưng mà, tư thế và thái độ của Tống Kiều Linh thì bọn họ nhìn rất rõ!

Tống Kiều Linh!

Kia đúng là Tống Kiều Linh của công ty đầu tư Bùi Thị, nhưng lại ăn nói khép nép trước mặt người đàn ông kia! Người này tuy rằng phá hỏng buổi tiệc của Tống Kiều Linh, những Tống Kiều Linh chẳng những không so do, còn bày ra bộ dạng khép nép xin lỗi. Người đàn ông này, rốt cuộc là có thân phận gì?

Vì sao Tống Kiều Linh phải cung kính lễ phép như vậy với anh ta?. Vừa nãy ăn nói hàm hồ, giờ bọn họ lại sốc đến mức không nói nên lời.

Mà những người phụ nữ hám giàu kia giờ khắc này lại hối hận đến xanh ruột. lúc nãy nếu như có thể chủ động đứng ra nói giúp một câu, khéo giờ này có thể được gả vào hào môn rồi.

“Về sau những buổi tiệc thể này đừng mời tôi đến.” Bùi Nguyên Minh lắc lắc đầu, “Ngoài ra, ngày mai để Hạ Vân quay về làm việc, cô vẫn nên đi làm tốt công việc của mình đi.” Nói xong Bùi Nguyên Minh liền rời đi.

Chuyện này cũng không thể trách Tống Kiều Linh được, anh cũng không có ý muốn truy cứu trách nhiệm.

Những mà từ việc này có thể nhìn ra, Tống Kiều Linh sinh ra trong một gia đình bình thường, chỉ sợ là thành công được, nhưng vẫn có những khuyết điểm về tầm nhìn và mạng lưới quan hệ.

Hoặc có lẽ để qua vài năm nữa mới có thể sử dụng cô ta, nhưng cô ta của hiện tại, thực sự khó mà dùng được. Tống Kiều Linh thế mà không lường trước được, việc tăng lương thăng quan tiến chức của bản thân vậy mà bị hủy hoại trong buổi tiệc này rồi.

Cô ta bây giờ hối hận xanh ruột rồi.

Không quan tâm đến những người khác trong buổi tiệc nữa, Tống Kiều Linh vội chạy theo Bùi Nguyên Minh ra ngoài, vừa đi theo vừa nói: “Tổng giám đốc, tối nay cậu vẫn chưa có chỗ nghỉ ngơi, hay là chỗ tôi…”

“Không cần nữa.” Bùi Nguyên Minh lắc đầu.

Bản thân không có nơi nào để đi, không thì đến chỗ Hạ Vân quấy rầy một đêm vậy.

Đến nơi đỗ xe, nhìn cái xe đạp điện mình lái tới trực tiếp bị đâm bẹp, Bùi Nguyên Minh không còn gì để nói.

Chỉ có thể nói Trương Đào này cũng ác thật, đến cả xe của mình còn không cần nữa.

“Thế nào, tôi sớm đã nhắc nhở anh rồi, chỗ này không hoan nghênh anh, anh còn không tin tôi, bây giờ đã hối hận chưa?” Người phục vụ vừa nãy đắc ý đi đến trước mặt Bùi Nguyên Minh, tiếp tục nói: “Đến chỗ này của chúng tôi, đều là những người có tiền, chiếc Porsche mấy chục tỷ mà người ta còn không thèm để ý, anh thì là thứ gì chứ?”