Vẻ mặt Trịnh Chí Dụng đầy khinh thường, nói: “Ba, ba đừng có mà nhỏ nhen thế được không?”
“Xảy ra chuyện gì được?”
“Có thể xảy ra chuyện gì được?”
“Việc hợp tác của nhà chúng ta và nhà họ Bối sớm đã được xác lập rồi.” “Huống chi chúng ta đã liên kết được với cậu Bối Hoàng Triết rồi.” “Có cậu Bối Hoàng Triết rồi thì cần nhà chú ba làm gì nữa?”
“Hơn nữa, con nghe nói ở bữa tiệc chào mừng, vì nhà chủ ba mà cậu Bối Hoàng Triết lại bị người ta bắt nạt đấy.” “Chúng ta còn không đuổi nhà chú ba đi, lúc đó nhà họ Trịnh mới có thể xảy ra chuyện được hiểu không?”
Vừa nói xong lời này, mọi người đều đồng ý mà gật đầu.
Người nhà Trịnh Tuấn, tưởng rằng mình có giá trị lâm sao? Lại có thể làm mất mặt cậu Bối Hoàng Triết ngay trên tiệc chào mừng của Thế Tử Minh, đây không phải là tự tìm đường chết hay sao? “Hơn nữa con nghe nói, toàn bộ những người tham gia bữa tiệc đều đã chuẩn bị quà tặng còn nhà bọn họ thì đi tay không.” “Kết quả là người ta nói không thích tặng quà, bọn họ còn tin là thật cơ!”
“Ha ha ha..” Lúc này mọi người nhà họ Trịnh cười rộ lên! Trước đây còn nghĩ Trinh Tuyết Dương ngây thơ, xem ra ba con nhà họ đúng là ngây thơ thật! Hơn nữa còn ngây thơ đến mức khôi hài như thế này.
Trịnh Tuấn tốt xấu gì cùng đã lăn lộn ở Dương Thành mười mấy năm rồi, còn ngây thơ như vậy, cũng khó trách không thành người được. Ông cụ Trịnh lạnh lùng nói: “Xem ra, đuoi bọn họ ra khỏi nhà họ Trịnh là một sự lựa chọn chính xác!”
“Ông nội, ông làm thế là quả đúng roi! Bây giờ cả nhà bọn họ lùi không được tiến cũng không xong, không có tương lai ở Dương Thành, lại không có nghề ngong gi ở thành phố Hái Dương, cháu thực sự muốn nhìn thấy bọn họ sẽ sa sút thành cái dạng gì!”
Trinh Chí Dung hùa theo nói.
Chuyện đêm nay, bọn họ thực sự quá mất mặt rồi.
Bây giờ có cơ hội trừng phạt cả nhà Trịnh Tuyết Dương, đương nhiên sẽ không nương tay. Lúc này Trịnh Thu Hằng cũng cười nói: “Ông nội à, đối với loại khinh thường người khác như nhà này thi ông không cần nương tay đâu, cháu nói nhé, hay là bây giờ lấy lại căn nhà cho bọn họ thuê luôn đi, để cho bọn họ đi ngủ gần cầu luôn đi?”
Ông cụ Trịnh thán nhiên nói: “Tại sao lại phái lấy lại? Chúng ta chỉ cần ngừng tiền thuê phòng lại là được mà?”
“Đúng vậy! Đến lúc đó chủ nhà sẽ đuổi bọn họ ra khỏi nhà, nhân tiện đi tổ cáo bọn họ, để cả nhà bọn họ còng lưng ra mà trả nợ cho vui!”
Trịnh Chí Dụng vỗ tay cười ầm lên.
Thảo nào là nói gừng cảng giả cảng cay. Ông nội ra tay, quả nhiên là không tầm thường, Trước đây lúc ông nội ở thành phố Hải Dương, vẫn luôn mặc kệ nhà Trịnh Tuyết Dương, đó là để cho nhà Trịnh Tuyết Dương lấy được hạng mục trung tâm thương mại.
Bây giờ, mặc dù vẫn ở thành phố Hải Dương, nhưng mọi chuyện lại không giống như trước nữa, “Đúng rồi, còn có một chuyện nữa” Ông cụ Trịnh nghiêm trọng nói.
“Chí Dụng à, có chuyện cần cháu đi làm một lát, như vậy ông nội mới có thể yên tâm được.
Trịnh Chí Dung sáng mất lên, nói: “Không biết là có chuyện gì vậy? Ông nội cứ ra lệnh đi, Chí Dụng nhất định sẽ xông pha khói lửa, quyết không từ chối.” Ông cụ Trịnh chậm rãi nói: “Bây giờ cổ phần nhà họ Trịnh chúng ta, có năm mươi phần trăm đang năm trong tay người khác, điều này không phải là chuyện tốt gì.” “Kể tiếp, chúng ta phải lập một công ty mới ở Dương Thành, từng bước mà dời tài sản qua đó, làm cho công ty gốc nhà họ Trịnh trở thành một cái xác không hồn!”
“Chuyện này cháu phải tự minh đi xử lý, nhớ kỹ nhất định phải bí mật, nếu không thì sẽ có không ít phien toái đâu!”
“Chức tổng giám đốc của công ty mới được thành lập này chắc chắn là của cháu rồi!”
Mặc dù ông cụ Trịnh không đề cao năng lực của Trịnh Chí Dụng, nhưng mà bây giờ trong tay ông ta cũng không còn ai có thể dùng được, Mà chuyện này, không phải là người thân cận nhất thì sẽ không làm được, vì vậy ông ta cũng không có lựa chọn nào khác.
Trịnh Chi Dụng sáng mắt, hiển nhiên là không ngờ đến là bản thân mình lại có thể lên nằm quyền nhanh như vậy.
Lúc này anh ta vô ngực nói: “Ông nội, ông cứ yên tâm.” “Cháu nhất định sẽ giải quyết tốt chuyện này, sau này cho dù Bùi Thị có biết đi nữa, cũng không có cách nào làm gi được chúng ta “Chí Dung à, sau này nhà họ Trinh thực sự phải dựa vào cháu rồi!”
Vẻ mặt ông cụ rất nghiêm túc.
“Ông nội cứ yên tâm, cháu cũng không phải là tên Bùi Nguyên Minh phế vật kia!”