Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1117: 1117





Tô Nhan cười cười, không nói chuyện, cúi đầu rồi quay hướng đi ra ngoài.

Lâm Dương chau mày, không hé môi, chỉ nhìn một chút, liền đi theo Tô Nhan rời khỏi khách sạn.

Khách sạn Trung Hồng đặt cho Tô Nhan đã được chuẩn bị tốt.

Trở lại phòng, Tô Nhan nhẹ nhàng thở một hơi dài, như được giải thoát.

“Xem ra vị cậu chủ họ Trung kia có ý với em đấy.


Lâm Dương vừa rửa tay, vừa mở miệng nói.


“Thế nào? Anh ghen hả?” Tô Nhan nghiêng mặt nhìn anh.

“Thật ra là không, chúng ta sớm hay muộn gì cũng sẽ ly hôn, tôi thấy tên Trung Hồng này năng lực không tồi, bề ngoài cũng ổn, lại đa tài đa nghệ, hẳn sẽ có rất nhiều cô gái sẽ thích anh ta.

” Lâm Dương bình tĩnh nói.

“Tôi không có hứng thú với anh ta.

” Tô Nhan nhàn nhạt nói: “Nếu không phải vì công việc làm ăn, tôi cũng không muốn tiếp xúc với anh ta.


“Thế sao?” Lâm Dương tò mò, khoan thai tiến lại, khó hiểu nhìn cô: “Người đàn ông hoàn mỹ như vậy em cũng không thích? Em không phải là vô tâm vô tình quá đấy chứ?”
“Anh mới là vô tâm vô tình đó, trước mắt chúng ta còn chưa có ly hôn đâu, tôi căn bản là sẽ không cần nghĩ tới chuyện này!” Tô Nhan giận dỗi nói.

Lâm Dương im lặng một chút, rồi khẽ thở dài: “Lúc đó chúng ta căn bản không có cảm tình gì với nhau cả.

Một khi đã như vậy, vì sao phải trói buộc đối phương? Kỳ thật tôi cảm thấy là chúng ta nên buông tay đúng lúc.

Như thế, cũng sẽ không khiến người khác trễ nải hay chờ đợi…”
Tô Nhan nghe anh nói xong liền ngẩn ra, kinh ngạc nhìn anh: “Ý anh là gì?”
“Ly hôn đi.

” Lâm Dương bình tĩnh nói.

Tô Nhan kinh ngạc nhìn Lâm Dương, cả người đều thất thân đến ngây ngẩn.


Cô thậm chí còn tưởng mình nghe lầm rồi.

Có trời mới biết tại sao Lâm Dương lại vô duyên vô cớ thốt ra mấy lời như vậy… Phải biết rằng, anh chỉ là một tên ở rể thôi đó! Có một người vợ xinh đẹp như hoa như ngọc như vậy còn không biết đường quý trọng, anh còn muốn cái gì nữa? Tuy rằng người vợ này trêu thực tế cũng chỉ là hữu đanh vô thực… Nhưng có biết bao nhiêu người muốn được làm vợ chồng dù chi trêu danh nghĩa với Tô Nhan mà còn không được đó… Anh còn bất mãn điều gì nữa vậy? “Không phải là… anh thích cô gái nào rồi đấy chứ?”
Tô Nhan khẽ nhăn đôi mày liễu, hạ giọng hỏi nhỏ.

“Không.


“Vậy đang yên đang lành anh nói chuyện này làm gì vậy?”
“Tôi chỉ không muốn níu chân em thôi! Vì em và tôi là vợ chông nên em mới không dám vượt qua ranh giới kia phải không? Chuyện này đối với em cũng không phải là một chuyện tốt, vợ chông chúng ta cũng chỉ là có danh mà không có thực, chỉ là một vở hài kịch, một lời nói dối mà thôi.

Em cũng cần gì phải ôm đau khổ mà diễn tiếp làm gì? Như vậy không phải là mệt đến chết đi sao?”
Lâm Dương nói một cách ảm đạm.

“Sao? Anh chịu hết nổi rồi à? Hay là anh chê tôi không xứng?”
Không hiểu sao hốc mắt của Tô Nhan lại chợt đỏ bừng, cô trừng mắt mang theo cả phẫn uất nhìn về phía Lâm Dương.


Hai người đang ở gân nhau như thế.

Lâm Dương có thể đễ dàng ngửi thấy được hương thơm tỏa ra từ người cô, cũng có thể nhìn thấy được dòng nước mắt trong suốt đang chực trào bên khóe mắt của cô.

Anh hít một hơi thật sâu, bĩnh tĩnh nói: “Từ đầu tới đuôi đều không phải là tôi chê bai gì em, mà là mấy người… chê bai ghét bỏ tôi, không phải sao?”
Lời này vừa nói ra đã khiến Tô Nhan á khẩu đến không nói được một lời.

Đúng vậy.

Từ đầu tới cuối, có khi nào Lâm Dương đã từng ghét bỏ Tô Nhan đâu?
Chẳng phải vẫn luôn là Tô Nhan, Lý Giang, Hứa Ngọc Thanh, thậm chí cả nhà họ Lý đều lúc nào cũng chê bai, ghét bỏ Lâm Dương hay sao?
“Chuyện này có thể trách được ai? Không phải là tại anh à? Nếu như anh biết phấn đấu, có chí tiến thủ một chút, có ý chí muốn vươn lên dù chỉ một chút, thì ai lại đi khinh thường anh làm gì? Anh không thể trở thành một người đa tài đa nghệ giống như cái gã Trung Hồng ban nãy được sao? Anh không thể có một công việc bình thường ổn định, sáng chín giờ đi, tối năm giờ về giống như những người khác, mà không phải là ngày nào cũng chơi bời lêu lổng khắp nơi khắp chốn sao?