Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1191: 1191





Ai cũng ngạc nhiên.

“Người này nhìn mặt rất quen, hình như tôi có gặp ở đâu rồi!”
“Đúng đúng, tôi cũng thấy quen, nhưng bây giờ tôi không nhớ được anh ta là ai.

Ôi chắc là do già quá rồi “
Tiếng bàn tán xôn xao không ngừng.

Nhưng sắc mặt Trịnh Nhã Vân thì vô cùng nghiêm trọng, bởi cô đã lệnh cho A Hồng phải canh gác cẩn mật nơi này, không có lệnh của cô thì không ai được vào phòng họp.

Thế mà người đàn ông này lại ở đây, không biết có chuyện gì xảy ra với A Hồng rồi.

” Anh là ai? Trịnh Nhã Vân mở miệng hỏi.

Cô không thích xem TV, những tin tức thời thượng thì cô không chú ý bao giờ, nên hiện tại không nhận ra người này.

“Tôi là anh trai của Lương Huyền Mi.


Người đàn ông chính là Lâm Dương, bình tĩnh trả lời.


Vừa nghe Lâm Dương nói xong, mọi người đều hoàn hồn.

Trịnh Nhã Vân khẽ nhếch môi, mỉm cười hỏi :“Thế à, nếu vậy thì anh tới đây có chuyện gì?
Lương Huyền Mi vừa làm xong việc thì thấy anh trai đã đến, mục đích của anh là gì tất cả mọi người ở đây đều biết.

Trịnh Nhã Vân tất nhiên cũng biết.

Nhưng cô ta có chút tò mò.

Cô biết Lương Huyền Mi có hai người anh, Lương Bình Minh không cần phải nói, cậu ta là một tên phế vật, suốt ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, cờ bạc gái gú, võ công hoang phế, trước kia lúc gia đình Lương Phong Liêm thất thế, cậu ta còn biết tiết chế một chút.

Hiện tại thì hay rồi, kết quả càng làm cho người ta thất vọng tràn trề, loại người như cậu ta không cần phải để ý tới.

Ngược lại con trai lớn Lương Quản Trạch của Lương Phong Liêm không đến nỗi tệ.

Trịnh Nhã Vân đã từng gặp qua Lương Quản Trạch nhưng hắn cùng người trước mặt này hoàn toàn không hề giống nhau.

Rốt cuộc người này có quan hệ gì với Lương Huyền Mi?
Chẳng lẽ là anh họ?
Nhưng nhìn hắn không giống với người của nhà họ Lương cho lắm.


Lâm Dương xem xét mọi người xung quanh, sau đó anh bình tĩnh nói với Trịnh Nhã Vân: “bí thư Vân, vừa rồi em gái tôi bị thương ở đây, tôi muốn hỏi cô là ai đụng đến con bé?”
“Cậu đến đây để hỏi tội?” Trịnh Nhã Vân mỉm cười dò hỏi.

“Đúng vậy.

” Lâm Dương gật đầu thừa nhận.

“Ha ha ha”
Hiện trường lập tức phát ra một tràng cười lớn.

“Nhãi nhép này nói cái gì thế này? Ha?
Chạy đến Hiệp hội võ thuật của tôi để hỏi tội?”
“Tôi không nghe lầm đấy chứ?”
“Tiểu tử, cậu còn trẻ như vậy lại chạy đến đây hỏi tội chúng tôi, cậu đủ tư cách sao?
Biết đây là đâu không?”
“Hahaha, tôi sắp bị tên ngốc cậu chọc cười chết mất.


“Nên gọi cậu là thiếu niên ngông cuồng hay là tên nhóc không biết trời cao đất dày đây, hở?”
Ở đây mỗi người một câu góp lại mỉa mai hắn.

“Nhóc con Lúc này, một giọng quát nhẹ vang lên.

Lâm Dương nhìn qua thấy một bà lão tóc bạc da đồi mồi tươi cười đứng dậy, mỉm cười nói: “Em gái cậu không biết sống chết, người động thủ chính là tôi, thế nào? Cậu muốn xử lý bà già này như thế nào?”
“Bà dùng tay nào đánh?” Lâm Dương bình tĩnh hỏi.