Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1230: 1230





Lúc này, một chiếc xe Lincoln dừng trước biệt thự nhà họ Lương.

Có vài người đã xuống xe.

Trong số đó có hội trưởng của hiệp hội võ thuật là Trịnh Nhã Vân đến.

“Nhã Vân, nhìn xem, nhìn xem đã làm nên chuyện tốt gì? Bây giờ đã hài lòng chưa?” Nhìn thấy bên ngoài nhà họ Lương có rất nhiều người, trong đó có rất nhiều nhân vật lớn, ngay đến cả hội trưởng Ngô cũng nhíu mày, trầm giọng quát khẽ.

.

“Vô Cực vì tôi mà chiến, thì có liên quan gì? Hội trưởng Ngô! Tại sao anh lại đổ lỗi cho tôi?” Trịnh Nhã Vân chế nhạo.

Hội trưởng Ngô khẽ nhướng mày, không trả lời.

Hiệp hội võ thuật là Lệ Vô Cực lại kiêu ngạo như Thiên Kiêu vậy! Đó là chính là cục cưng của bọn họ.

Nhưng cục cưng này lại đang bị Trịnh Nhã Vân tranh giành.

€ó tin đồn rằng Lệ Vô Cực đã yêu Trịnh Nhã Vân ngay từ cái nhìn đầu tiên, và chính vì điều này mà Lệ Vô Cực mới gia nhập hiệp hội võ thuật.


Nếu không với thân phận là Thiên Kiêu thì làm sao anh ta cs thể liên quan với hiệp hội võ thuật được chứ?
Lúc trước hội trưởng Ngô không tin, nhưng bây giờ xem ra đã có thể khẳng định.

Nếu không… Lệ Vô Cực chưa chắc đã đấu với bác sĩ Lâm.

“Nhìn kết quả này, nếu thua thì anh thảm chắc.

” Hội trưởng Ngô khàn giọng nói.

“Nhưng nếu như thắng! Không biết hội trưởng Ngô có biết có cảm giác như thế nào?” Trịnh Nhã Vân đột nhiên nói.

Ngay khi nói những lời này ra, hội trưởng Ngô và những người từ các hiệp hội võ thuật xung quanh anh ta đột nhiên trở nên căng thẳng, ánh mắt như rực cháy…
“Hội Trưởng Ngô, hiệp hội võ thuật chắc chắn sẽ vì tôi mà trở nên nổi tiếng cả nước, hãy chờ xem!”
Khóe miệng Trịnh Nhã Vân nhếch lên, lộ ra vẻ đùa cợt, rồi hướng về phía cổng.

“Thưa cô, chủ nhà đã ra lệnh không được phép vào nhà Kiều…”
“Cút đi, tôi là Trịnh Nhã Vân người của hiệp hội võ thuật, dám ngăn cản tôi sao? Nhà họ Lương các người muốn tìm đến chết sao?”
Một giọng nói hống hách phát ra, sau đó là một cái tát giòn giã.

Một đám đông các hiệp hội võ thuật nhao nhao lên.


Mọi người xung quanh đều bị líu lưỡi, không nói nên lời.

Trịnh Nhã Vân này … quá hống hách!
Trong nhà họ Lương.

“Không tồi, không tồi!”
Lệ Vô Cực lắc lắc hai tay, hướng về phía Phi Hùng liên tục gật đầu: “Nhưng điều khiến tôi rất tò mò đó chính là, hình như anh không có võ thuật gì? Anh hoàn toàn không sử dụng võ công! Thay vào đó, anh lại dùng vũ lực và tốc độ để đấu với tôi, làm sao vậy?
Anh đang che giấu thủ đoạn gì sao? “
“Không phải anh cũng như vậy sao?”
Lâm Dương bình tĩnh nói.

“Xem ra mọi người ai cũng như thế” Lệ Vô Cực nhẹ giọng nói.

Trên thực tế, Lâm Dương biết võ công.

Võ thuật đảo Tiêu Sầu, anh đã học được bảy tám phần, hơn nữa anh còn biết được ít nhiều đường quyền độc đáo Nhưng anh ấy cho rằng mấy bài võ thuật đó không khác mấy so với việc anh tùy tiện sử dụng tay chân, nên anh không cần áp dụng nó.

Nhưng Lệ Vô Cực cũng không thể hiện ra quá nhiều chiêu thức!
Anh ta không những không sử dụng những thế võ đã học mà chỉ tập trung vào các chiêu thức của Lâm Dương, cố gắng tìm ra sơ hở để đánh bại.

Không thể không nói rằng, người đàn ông này là một kỳ tài võ thuật.

Đáng tiếc Lâm Dương lại thường không tuân theo một chiêu thức nào cả.

“Cứ tiếp tục như vậy chán quá, anh nên nghiêm túc một chút đi!”