Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1253: 1253





“Mặc dù Lệ Vô Cực tôi chẳng phải là người tốt lành gì, nhưng nếu là chuyện mình không làm thì tôi sẽ không chịu nhận! Sư huynh Vô Hằng không phải do tôi làm bị thương! Tôi không thẹn với lòng mình!” Lệ Vô Cực quát lớn.

“Vừa nãy cậu đã thừa nhận rồi.

” Chưởng môn Kỳ Lân Môn nói.

“Vô Cực chỉ nhận là mình có tội tự ý rời khỏi tông môn thôi, còn chuyện với sư huynh Vô Hằng thì Vô Cực vô tội!” Lệ Vô Cực cố nói bằng được.

Anh ta dứt lời, tất cả mọi người đều biến sắc.

Lệ Vô Cực cũng biết là chưởng môn không chịu thả sư phụ mình ra nên dứt khoát cãi đến cùng.

“Lệ Vô Cực, cậu to gan lắm! Dám trêu chọc cả chưởng môn! Người đâu, vả miệng một trăm cái, để xem đồ chó chết này còn dám nói luyên thuyên nữa không!” Phó trưởng môn Lưu Quyền quát.

“Vâng Lệ Vô Cực nghiến răng, đứng phắt dậy, định phản kháng.

Nhưng võ công của anh ta đã biến mất rồi, phản kháng lại kiểu gì đây?
Tất cả mọi người của Kỳ Lân Môn cũng nhìn ra vấn đề này, nhưng tất cả mọi người đều ăn ý không nói gì.

Đúng lúc này, Lâm Dương đột nhiên lên tiếng.

“Chưởng môn Kỳ Lân Môn, tôi nghĩ chuyện này ông nên điều tra cho rõ, nếu không có bằng chứng rõ ràng thì đừng đổ oan cho người vô tội.



Không khí trong điện lập tức thay đổi.

Mọi người đều nhìn về phía anh.

“Bác sĩ Lâm!”
Sắc mặt của chưởng môn Kỳ Lân Môn trầm hẳn xuống, ông ta nói với giọng khàn khàn: “Chưởng môn tôi đã nói rồi, đây là chuyện của Kỳ Lân Môn, người ngoài đừng có xen vào! Mong là cậu có thể tuân thủ theo quy định của Kỳ Lân Môn chúng tôi! Như vậy thì cậu vẫn sẽ còn là khách của Kỳ Lân Môn chúng tôi.


“Nhưng mà tôi cũng đã nói rồi, Lệ Vô Cực là bạn tôi, sao tôi có thể ngồi yên mặc kệ bạn mình gặp phải chuyện bất công chứ?
Chưởng môn Kỳ Lân Môn, nếu ông phán bạn tôi có tội thì làm ơn hãy đưa ra bằng chứng, xong rồi thì tôi sẽ không hỏi gì đến nữa, các vị phạt Vô Cực thế nào thì tùy.

” Lâm Dương bình tĩnh nói.

“Cậu… họ Lâm kia! Đừng có tưởng rằng cậu có viên tăng tuổi thọ là muốn làm gì thì làm! Tôi nói cho cậu biết, đây là Kỳ Lân Môn!
Cậu không muốn ra khỏi đây nữa à?”
Lưu Quyền hét lên.

Ông ta vừa dứt lời thì đệ tử xung quanh lập tức đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Lâm Dương.

Không khí trong phòng lập tức ngưng lại.


Các trưởng lão khác cũng đứng lên, nhíu mày nhìn cảnh trước mặt.

Tất cả mọi người đều có ác cảm với bác sĩ Lâm này.

“Phó chưởng môn Quyền, ông đang uy hiếp tôi đấy à?” Lâm Dương hơi nhướng mày, hờ hững hỏi.

“Đúng thì sao?”
Lưu Quyền cười lạnh, sự lạnh lẽo trong mắt lại càng đậm hơn.

“Nói vậy thì ông dễ gặp phiền phức lắm”
Lâm Dương lắc đầu nói.

Lâm Dương không nói gì thêm mà chỉ đứng lên khỏi ghế.

Cùng lúc đó, các đệ tử xung quanh anh cũng tiến lên.

Bọn họ đều nhìn chằm chằm vào Lâm Dương, sắc mặt rất lạnh lùng, ánh mắt sáng quắc, ai cũng đang chuẩn bị lao ra.

Lưu Quyền cũng nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng.

Mặc dù người này là bác sĩ Lâm nổi danh khắp nơi, nhưng với tư cách là phó chưởng môn của Kỳ Lân Môn, lại còn đang ở Kỳ Lân Môn thì Lưu Quyền cảm thấy mình chẳng có lý do gì để phải sợ Than Lâm cả.

Trong phòng mọi người giương cung bạt kiếm với nhau, không khí lại càng trở nên căng thẳng hơn.

Đúng lúc này, chưởng môn Kỳ Lân Môn lại đột nhiên lên tiếng.