Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1274: 1274





“Mấy người sợ cái khỉ gì thế? Bò lên! Lên hết cho tôi!
“Nhưng mà… Sư huynh Vô Hằng à, trường hợp này chúng tôi… Chúng tôi lên bằng cách nào chứ…”
Một đệ tử run rẩy nói.

“Lên như thế nào còn bắt tôi dạy cậu à?”
Lưu Vô Hằng quát to.

“Chuyện này…”
Mọi người hé miệng, cũng không dám lên nữa.

“Đồ vô dụng! Tất cả đều là lũ ăn hại! Nghe đây, ai đám không bò lên thì lập tức cút khỏi Kỳ Lân Môn cho tôi, cũng đồng nghĩa với việc trở thành kẻ phản bội Kỳ Lân Môn của chúng ta, phương 2 pháp xử lý kẻ phản bội của Kỳ Lân Môn như thế nào, chắn hẳn mấy người đều biết Lưu Vô Hằng lạnh lùng nói.

Sắc mặt mọi người lại trở nên hãi hùng, cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể nhắm mắt lại bò về hang động.

Đương nhiên Lệ Vô Cực sẽ không nương tay, lập tức nâng tảng đá ném xuống những đệ tử của Kỳ Lân Môn kia.

Mánh khóe của anh ta rất gian xảo, chỉ ném vào tay chân, một khi có ai không bám chắc thì sẽ trượt chân rót xuống đáy vực, ngã chết tươi.

Âm! Ầm! Âm! Sau mỗi tiếng vang trầm đục chính là tiếng kêu thảm thiết.


Lần lượt từng đệ tử té xuống đáy vực.

Các đệ tử của Kỳ Lân Môn đều sợ hãi hoảng hốt.

Tốc độ leo lên sườn núi cũng chậm lại vô cùng.

“Sư huynh, không thể tiếp tục như vậy được, đã chết năm, sáu đệ tử rồi, nếu như để bọn họ đi chịu chết, e là… Sẽ khiến mọi người bùng nổ đó!” Một người của Kỳ Lân Môn đứng bên cạnh khuyên nhủ Lưu Vô Hằng.

“Bùng nổ? Bọn họ dám? Bọn họ ăn của Kỳ Lân Môn của tôi, ở tại Kỳ Lân Môn của tôi, Kỳ Lân Môn của tôi dạy võ thuật cho bọn họ, bọn họ còn dám cãi lại không nghe theo lời tôi?”
Lưu Vô Hằng giận tím mặt, chửi rủa liên tục.

Người bên cạnh vẻ mặt bất đắc sĩ.

Gã Lưu Vô Hằng này đã hoàn toàn coi Kỳ Lân Môn như đồ vật của mình rồi.

Rất nhiều đệ tử của Kỳ Lân Môn nghe thấy thế cũng hết sức tức giận.

Thật ra bọn họ tới Kỳ Lân Môn để học võ thuật, nhưng bình thường cũng đã làm rất nhiều việc cho Kỳ Lân Môn.


Hơn nữa bọn họ tới đây để học võ chứ không phải là tới để bán mạng cho người ta, chỉ với một chút sức mạnh như vậy mà đã làm nhiều người chết như thế, trong lòng của bọn họ sao có thể không sợ cho được?
“Quay lại!”
Một đệ tử cắn răng nói.

“Sư huynh, quay lại làm gì? Không thấy sư huynh Vô Hằng đứng trên kia nhìn xuống đây sao?” Ở đằng sau có người nói.

“Nhìn thì sao chứ? Ông đây cũng không phải tới để bán mạng.

Tôi nói cho cậu biết, nếu lát nữa tôi bị đánh rớt xuống thì người tiếp theo chính là cậu đó! Cậu muốn trèo lên đó với tôi hay là tiếp tục đi bán mạng? Lên đó rồi thì nhiều lắm chỉ bị quở mắng một chút mà thôi, không chết được, nhưng nếu tiếp tục bò về phía trước thì đó chính là đường chết! Kết cục của những kẻ dưới kia mấy cậu không thấy hay sao? Cậu cũng muốn giống như bọn họ à?” Người kia hừ lạnh.

Mọi người nghe xong đều cảm thấy nói thế rất có lý, bèn gật đầu, thi nhau bò về.

Lệ Vô Cực trên hang động thấy thế cũng đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Nếu như những người đó tiếp tục bò lên đây thì e là anh ta không thể chống đỡ nổi, bởi vì tảng đá ở đây không còn được bao nhiêu.

“Mấy người làm gì vậy? Trở về đây hết làm gì? Còn không nhanh chóng bắt những tên phản bội kia về cho tôi? Toàn bộ quay lại đi!
Mau quay lại!” Lưu Vô Hằng trên khe Phi Ưng giận đùng đùng quát lên.

“Sư huynh, chúng tôi vốn dĩ không thể leo lên hang động này được! Ngay cả chỗ dừng chân chúng tôi cũng không có, anh kêu chúng tôi lên đó là đi chịu chết!” Một đệ tử nặng nề nói.

“Khốn nạn, cậu dám cãi lời tôi hả?” Lưu Vô Hằng tức giận tím mặt, sắp nhào lên.