Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1292: 1292





Chưởng môn Kỳ Lân Môn lạnh lùng hừ một tiếng, đệ tử Kỳ Lân Môn lập tức bao vây xung quanh hai người.

“Chưởng môn đại nhân, ông đang muốn làm gì vậy?” Lâm Dương cười lên tiếng.

“Bác sĩ Lâm, nếu cậu có thể giải quyết di chứng này, thì hẳn thương tích trên người tôi cũng không làm khó được cậu! Tôi cho cậu hai lựa chọn, một là chữa khỏi vết thương trên người tôi ngay trong hôm nay, hai là, cậu phải chôn thây tại đây.

Mau chọn đi!”
Chưởng môn Kỳ Lân Môn lạnh nhạt nói.

“Ông uy hiếp tôi sao?”
“Đúng, thì sao?”
“Nhưng tôi không muốn đánh với ông!”
“Điều này không do cậu quyết định!”
“Thật ư?”
“Thế nào? Cậu còn muốn cò kè mặc cả với tôi?” Giọng nói của chưởng môn Kỳ Lân Môn lạnh như băng: “Dù sao tôi cũng phải chết, trước khi chết kéo cậu chôn cùng, tôi không ngại!”
“Nhưng ông không làm được!”
“Thử rồi mới biết!”

Chưởng môn Kỳ Lân Môn lau đi máu trên khóe miệng, lần thứ hai cất bước đi về phía Lâm Dương.

Những người còn lại của Kỳ Lân Môn cũng chuẩn bị ra tay, trong mắt cả đám lộ ra ánh sáng sắc lạnh, vẻ mặt không mang ý tốt.

Thế trận dường như lại trở nên căng Từ đầu tới cuối Lâm Dương không hề lộ ra một chút hoang mang nào.

Anh lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn thời gian: “Không chênh lệch lắm.


Chưởng môn Kỳ Lân Môn hơi giật mình: “Cái gì mà không chênh lệch lắm?”
Nhưng ông ta vừa nói xong lời này, một loạt tiếng còi xe chói tai vang lên.

Sau đó mấy chiếc xe vọt vào chân núi, một chiếc phanh gấp lại, dừng trước mặt người Kỳ Lân Môn.

Cảnh sát mặc đồng phục nhảy xuống xe, rút súng ra đồng thời chĩa về hướng này.

“Tất cả không được nhúc nhích!”
“Mọi người lập tức buông vũ khí, hai tay ôm đầu, maul”

Một tiếng hét lớn vang lên.

Người Kỳ Lân Môn ngẩn người cả đám.

Chưởng môn Kỳ Lân Môn lại càng nghẹn họng nhìn trân trối, ngẩn ngơ nhìn cảnh này, sau đó khó mà tin được nhìn Lâm Dương: “Cậu… cậu lại dám… báo cảnh sát?”
“Gặp khó khăn thì gọi cho tuần tra an ninh? Có vấn đề gì sao?” Lâm Dương nhún nhún vai.

“Tên họ”
“Dịch Quế Lâm”
“Giới tính!
“Nam… “Nghề nghiệp?”
“Nghê… nghê nghiệp?”
“Chưởng môn Kỳ Lân Môn… có tính là nghề nghiệp không?”
“Lại còn chưởng môn? Ảo tưởng mình là anh hùng à? Vì sao tụ tập kieh động quân chúng gây rối?”
là “Chúng tôi chỉ đang giao lưu võ thuật… không tụ tập gây rối “Giao lưu võ thuật mà còn đánh chết mấy mạng người?
Cảnh sát tuần tra vỗ bàn cái bộp, nhìn chưởng môn Kỳ Lân Môn nói.

Chưởng môn Kỳ Lân Môn nghiến răng nghiến lợi, đỏ bừng cả mặt.

Cả đời ông ta chưa từng tới nơi này, càng chưa từng bị ai rống lên trước mặt như vậy.