Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1318: 1318





Anh không phải bác sĩ Lâm.

Tất cả đều là giả.

Lâm Dương, anh mau nói cho tôi biết rốt cuộc anh làm thế nào? Sao anh lại có thể lừa được Cậu chủ Vân và Hán Băng Sương vậy?
Mau nói cho tôi biết, sao anh lại có thể biến ra được gương mặt này?”
Lương Huyền Du có chút đứt cổ khàn giọng.
“Huyền Du, anh không hề lừa em, chuyện này cũng không phải là giả, anh chính là bác sĩ Lâm” Lâm Dương bất lực nói.
Có lẽ là sự tương phản quá lớn.
Mỗi lần anh thừa nhận, thì những người này đều không tin.
Đây cũng là điều mà Lâm Dương cảm thấy rất đau đầu.
Lương Huyền Du giật mình, biểu tình vô cùng đặc sắc, sau đó bật cười, nước mắt cũng chảy ra: “Sao có thể chứ? Ha ha ha, anh là bác sĩ Lâm á? Tôi không tin đâu.

Tôi còn lâu mới tin.


Ha ha hai”
Lâm Dương khẽ lắc đầu, sau đó lấy từ thắt lưng ra một cây kim bạc, châm vào cổ và mặt anh vài cái.
Trong phút chốc, ngũ quan của anh khẽ nhúc nhích, hồi phục lại tự nhiên.
Khuôn mặt này giống hệt với khuôn mặt trong video của bác sĩ Lâm.
Lương Huyền Du ngốc rồi.
Lúc trước cô ấy không tin là bởi vì cô ấy cảm thấy khuôn mặt này hoàn toàn không giống khuôn mặt của bác sĩ Lâm.
Cô ấy là một fan bự của bác sĩ Lâm, là phó quản lý group của bác sĩ Lâm.

Là hội viên lâu năm, tất nhiên cô ấy sẽ rất quen thuộc với ngũ quan tướng mạo của bác sĩ Lâm rồi.
Mặc dù lúc trước Lâm Dương có nói về công nghệ Photoshop và app làm đẹp gì đó, nhưng Lương Huyền Du biết đó chỉ là cái cớ.
Các phương tiện truyền thông sẽ không dùng mấy thứ như vậy khi đưa tin về các sự kiện lớn, hơn nữa cô ấy cũng đã từng xem qua ảnh mặt mộc của bác sĩ Lâm, hoàn toàn không phải như vậy.

Cho nên khi Mã Hải gọi điện cảnh cáo những người kia, cô ấy vẫn chưa tin.
Nhưng bây giờ cô ấy đã hoàn toàn mê man rồi.
Người đàn ông đẹp trai như thần trước mặt đây chính là người mà nằm mơ cô ấy cũng muốn gặp nhất.

Miệng của anh.
Mũi của anh.
Mắt của anh.
Lông mày của anh.
Tất cả tất cả đều vừa xa lạ vừa quen thuộc.
“Bác… Bác sĩ Lâm?”
Sắc mặt Lương Huyền Du đờ đẫn, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở, bước nhẹ, cả người như mất hồn đi về phía Lâm Dương.
“Huyền Du? Em không sao chứ?” Lâm Dương hỏi.
Một lời này khiến Lương Huyền Du dừng lại, dường như đã tỉnh lại.
Tuy nhiên vẻ mặt kinh ngạc trên khuôn mặt cô ấy vẫn còn y nguyên.
Cô ấy nhìn Lâm Dương năm giây, sau đó đột ngột ngồi xổm xuống, vùi đầu vào hai đầu gối, hít hai hơi, một hồi lâu cũng không đứng dậy.
“Huyền Du, em còn phải quay về trường học, em sắp muộn rồi đấy.” Lâm Dương thúc giục.
Lương Huyền Du đột ngột đứng lên, nhìn Lâm Dương, sau đó lại ngồi xổm xuống, vùi đầu.
Cứ như vậy ba lần, rồi mới đứng dậy.
Lâm Dương ù hết cả đầu.
“Huyền Du, em sao vậy?”
“Nói cho tôi biết.

Rốt cuộc anh là ai? Bác sĩ Lâm? Hay là… Lâm Dương?” Dường như Lương Huyền Du mới điều chỉnh lại tâm lý của mình, hít sâu một hơi, nghiêm túc hỏi.