Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1324



Chương 1324:





Đây chính là điện thoại báo cảnh sát.





“Thời đại bây giờ là thời đại 4.0, chúng ta đều là những công dân tuân thủ pháp luật.





Bây giờ chỉ cần anh ấn xuống nút gọi là có thể mời công an tới bắt chúng tôi! Bây giờ, anh có thể ấn xuống.” Người con trai nói.





“Các người đã làm cái gì rồi sao? Vì sao tôi phải báo công an tới bắt các người?”





Lâm Dương lãnh đạm hỏi.





“Bên kia nói muốn chúng tôi cho anh một lời cảnh cáo, thế nên đợi lát nữa chúng tôi sẽ đánh gảy hai tay hai chân của anh.





Chúng tôi sẽ không để lại bất kỳ dấu vết gì cho người ta, thế nên tất cả hậu quả, chúng tôi cũng sẽ không phụ trách. Cho anh dãy số này là hy vọng anh có thể kiên trì được đến lúc công an đuổi tới. Nếu như anh không kiên trì nổi đến lúc đó, vậy tôi sẽ giúp anh gọi 115” Giọng nói của người con trai lạnh nhạt.





Lời này vừa ra, sắc mặt Mã Hải trở nên sợ hãi, lập tức tung cửa ra rống to: “Bảo vệ!





Bảo vệt”





Giọng nói vừa phát ra, một đám người mặc đồng phục vọt vào.





Nhưng người con trai bên này cũng đạp nhẹ bước chân, giống như lông chim vậy, bay tới trước cửa lớn, đóng cửa lại, một đầu ngón tay nhẹ nhàng để vào chỗ nối của cửa.





Mặc cho người bên ngoài có lôi kéo đập phá như thế nào đi nữa, đều không thể mở cửa ra.





Một ngón tay, liền có lực chống đỡ cả ngàn cân.





Mạnh mẽ, đáng sợt Mã Hải sợ tới mức mặt mũi tái nhợt, không biết làm sao.





“Mã Hải, ông lui ra bên cạnh đi, chuyện này, để tôi tới xử lý.”





Lâm Dương đứng lên nói.





“Vâng, chủ tịch Lâm.”





Mã Hải gật đầu, thối lui vào trong góc.





Tình huống trước mắt này, quả thật không phải ông ta có thể giải quyết được.





“Điện thoại thì không cần gọi nữa, người của tôi hẳn là sẽ báo tin cho công an thôi, để tôi gọi 115 vậy.”





Lâm Dương sửa lại quay số điện thoại đặt trên mặt bàn một chút, sau đó nhấn tít một tiếng.





“Chào anh, xin hỏi anh cần trợ giúp gì sSaoø.





“Ở đây tôi cần một chiếc xe cứu thương, phiền cô có thể nhanh chóng đưa tới không?” Lâm Dương nói.





“Xin chào, xin hỏi địa chỉ của anh ở đâu, tình hình trước mắt của người bệnh như thế nào?”





“Vị trí trước mắt của tôi là văn phòng làm việc ở tầng cao nhất của tập đoàn Dương Hoa, về phần tình hình của người bị thương, hẳn là có thể giám định là tứ chỉ gãy xương”





“Được anh, mời anh luôn giữ điện thoại, chúng tôi lập tức chạy tới đó.”





“Ừ. À đúng rồi, các người nhớ rõ, mang hai cái cáng.”





Lời này rơi xuống, đôi nam nữ trong phòng đều dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Lâm Dương.





Anh cắt đứt điện thoại.





“Yên tâm, chúng tôi chỉ là dạy dỗ anh một chút, về phần người này, chúng tôi sẽ không động đến, hoàn toàn không cần chuẩn bị hai cái băng ca.” Người con gái mang vẻ mặt không chút thay đổi nói.





“Tôi là chuẩn bị cho hai người đó.”





Lâm Dương để điện thoại lên trước mặt người con gái, sau đó cởi áo khoác ra, đi ra ngoài.





Ánh mắt người con gái trong nháy mắt trở nên rét lạnh vô cùng, gần như là đồng lại thành sương.





“Yên Nhị, ra tay đi, để cho anh ta mở mang kiến thức về thực lực của Diệp Ưng thì sẽ chịu thua thôi.” Người con trai dường như mất hết kiên nhẫn.





Người con gái tên Yên Nhi khẽ sờ đầu, xoay người lướt qua bàn làm việc, một tay trực tiếp đánh về phía bả vai của Lâm Dương.





Lâm Dương không nhúc nhích chút nào.