Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1379



Chương 1379:





Hoàn toàn là đáng vẻ của một người đàn bà chanh chua đang chửi đổng.





Miệng lưỡi thì như khẩu đại bác, các loại từ ngữ do bẩn không ngừng tuôn ra.





Sắc mặt Lâm Dương âm trầm, không nói lời nào, ngoảnh mặt làm ngơ.





“Me, sao vậy?





Tô Nhan mặc áo ngủ ánh mắt mông lung bước ra từ trong phòng, nhìn thấy cảnh này, dựi đựi mắt hoang mang hỏi.





“Con gái, con nhìn chông con xem, cánh cứng rồi! Có tiên rồi! Liên bắt đầu sải cánh bay, ngay cả mẹ vợ cũng không xem ra gì.





Mẹ tức chết mất! Tức chết mất!”





Hứa Ngọc Thanh tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng, vội vàng quát lên.





Tô Nhan ngẩn người ra, cũng lập tức hiểu được vì sao Hứa Ngọc Thanh lại như vậy, cô thỏ đài bât đắc dĩ nói: “Mẹ, được rồi… được rồi, mẹ bớt giân đi, Lâm Dương cũng không phải cố ý, nói như thế nào thì anh ấy cũng là chồng của con, mẹ tôn trọng anh ấy một chút, chẳng lẽ anh ấy lại không tôn trọng mẹ?





“Nhưng mà…”





Hứa Ngọc Thanh vẫn muốn nói gì đó, nhưng Lý Giang ở phía sau đã nhanh chóng bước lên nắm lấy cánh tay bà, không ngừng nháy mắt ra hiệu cho bà.





Hứa Ngọc Thanh thấy vậy thì kiềm chế lửa giận đang cháy phừng phừng trong lòng xuống.





“Bỏ đi, mẹ không thèm so đo với cậu ta!”





Hứa Ngọc Thanh hít một hơi thật sâu, lạnh lùng nói.





“Me, không nói chuyện này nữa, mới sáng sớm ba mẹ đã qua đây là có chuyện gì sao?”





Tô Nhan hỏi.





“Hừ, còn chuyện gì? Đương nhiên là đến hỏi các con một chút về chuyện bộ lễ phục kia rồi.”





Hứa Ngọc Thanh khoanh hai tay trước ngực, hừ lạnh một tiếng hỏi: “Chông con thật là giỏi rôi, Z chuyện này cũng không nói cho chúng ta biết, cậu ta thật là có tiền đồ “Mẹ… Ý của Lâm Dương không phải như vậy, anh ấy chỉ muốn… chỉ muốn…” Tô Nhan vẫn muốn nói đỡ cho Lâm Dương vài câu, nhưng lời ra đến miệng lại không biết nên nói gì cho phải.





“Được rồi, con cũng đừng có nói đỡ cho nó. Tính tình này của con, thật giống ta, nói năng chua ngoa nhưng lại mềm lòng.





Chuyện vừa rồi coi như chưa từng xảy ra đi!





Nhưng mà chuyện lễ phục này, mẹ sẽ không cho rằng chưa từng xảy ra. Lâm Dương, nói đi, sau khi lấy được khoản tiền bồi thường kia, cậu tính sẽ lấy ra bao nhiêu để hiếu kính cho cha mẹ vợ ?” Hứa Ngọc Thanh liếc Lâm Dương một cái rồi thờ ơ nói.





“Hiếu kính?” Lâm Dương tò mò nhìn bà ta.





“Thế nào? Cậu không bằng lòng?? Mấy năm nay cậu ăn của tôi, dùng của tôi, nếu như không phải tôi nuôi cậu, tên phế vật như cậu đã chết đói ở đầu đường xó chợ từ lâu rồi! Bây giờ cậu phát đạt rồi, liền nghĩ đá văng chúng tôi à? Cậu mơ đi!” Hứa Ngọc Thanh hừ lạnh nói.





Mặt Lâm Dương không chút biểu cảm nào nhìn bà ta. Tô Nhan vội nói: “Mẹ, ý của Lâm Dương không phải như vậy… chỉ là bây giờ bên kia vẫn chưa có trả lời bọn con, hơn nữa bộ đồ đó rốt cuộc bao nhiêu tiền, cũng không hề có con số chính xác, bây giờ mẹ hỏi vấn đề này, bọn con cũng không có cách nào để trả lời mẹ.”





“Con số bao nhiêu không quan trọng, quan trọng là… thái đột Hứa Ngọc Thanh lại hừ lạnh nói.





“Thái độ? Mẹ, ý của mẹ là gì?”





“Chả có ý gì, ừ, từ sáng sớm mẹ đã chuẩn bị xong. Chỉ cần chồng con đồng ý ký tên lên đó, thì cậu ta vẫn là con rể ngoan của mẹ như cũ.”





Hứa Ngọc Thanh vừa nói vừa lấy từ trong túi xách ra một tờ giấy, hung hăng ném lên bàn. Tô Nhan lập tức cầm lên xem, nháy mắt thay đổi sắc mặt.





“Mẹ, mẹ… mẹ cũng quá đáng lắm rồi đó!”





“Quá đáng? Quá đáng cái gì? Đây chỉ là những yêu cầu bình thường của mẹ. Có gì quá đáng? Hơn nữa, con gái à, con làm sao vậy? Khuỷu tay sao lại quay ra ngoài, mẹ là mẹ của con cơ mà. Haiz, con làm sao vậy chứ?” Hứa Ngọc Thanh hờn giận, trừng mắt nhìn Tô Nhan nói.





“Nhưng mà… mẹ, mẹ cũng không thể làm như vậy được. Khó khăn lắm Lâm Dương mới trúng được giải đặc biệt, mẹ lại muốn anh ấy đem 80% tiền bồi thường chuyển sang cho mẹ? Mẹ cũng thật là …không thể nào nói nổi nữa rồi!” Tô Nhan có chút tức giận.





“Mẹ cũng không phải đã để lại cho cậu ta 20% rồi sao. Con gái à, chồng con là người như thế nào con không phải không biết! Nó cầm nhiều tiền như vậy, lỡ như bị người ta lừa mất thì phải làm sao? Để ở chỗ mẹ, mẹ cũng giúp nó bảo quản thật tốt.” Hứa Ngọc Thanh vội nói.