Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1392



Chương 1392:





Nhưng khi họ vừa bước đến gần cửa…





“Cách!”





Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra.





Một nhóm phóng viên mặc sắc phục đang chen chúc, xô đẩy bên ngoài đang xông vào hội trường, cũng nhanh chóng phong tỏa hiện trường.





“Các người là ai?”





“Đang làm gì vậy?”





“Chủ Tịch Lâm, đây là cách anh tiếp đãi khách sao?”





“Chủ Tịch Lâm, bảo vệ của tập đoàn Dương Hoa đâu hết rồi?”





Tất cả bọn họ đều cùng nhau hoảng sợ, cuống cuồng hết lên. Một đám người la hét chói tai liên tục. Sau đó còn ôm đầu chạy tán loạn.





Nhưng vô dụng thôi.





Một lúc sau, tất cả đám người họ đều bị những người mặc sắc phục khống chế, đè hết xuống đất.





Chỉ có một số người đứng đó rùng mình.





Không ai có đủ bình tỉnh để xem những gì đang xảy ra …





Một trong những người đàn ông mặc đồng phục hét lên: “Các ông đã bị bắt giữ vì đã làm ra những chuyện phạm pháp. Theo chúng tôi về sở điều tra. Dẫn hết đi.”





“Vâng thưa đội trưởng!”





Âm thanh trả lời đồng loạt vang lên.





Hàng chục ông lớn đều đồng loạt được đưa ra khỏi hội trường.





Khi các phóng viên bên ngoài nhìn vào, nhất thời đều vỡ òa.





Toàn bộ hành lang đều la hét, sợ hãi, lốn nha lốn nhốn. Tựa như cả mái nhà dường như cũng bị nhấc lên.





Trong hội trường chỉ còn lại có mấy người.





Đỗ Chí Cường, Lâm Quý và một vài ông chủ nhỏ thì không bị bắt đi.





Nhưng rõ ràng là họ đang sợ hãi.





Giờ phút này, mọi người đều biết đây không phải một cuộc hội nghị, mà là một buổi phán quyết…





Trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ…





“Giám đốc Lâm, ông có biết những người này đang làm gì không?” Lâm Dương nhìn chằm chằm Lâm Quý, nhẹ giọng hỏi.





Sắc mặt Lâm Quý thay đổi, ngưng giọng nói: “Làm sao tôi biết được? Tôi không quen họt”





Sắc mặt thay đổi thực sự rất nhanh.





Lâm Dương không tin tưởng Lâm Quý, còn không biết biểu hiện của anh ta có ý gì sao?





Bọn họ đều đi một vòng lẩn quẩn lớn như vậy, ai có thể có đủ năng lực để đi che giấu mớ hỗn độn này chứ?





“Giám đốc Lâm, phải cẩn thận một chút.”





Lâm Dương bình tĩnh nói.





“Tôi cẩn thận? Chủ tịch Lâm, cậu vẫn nên nghĩ đến bản thân trước đi!… Những người này có thể cũng đang bị số khác nhắm tới.





Nhưng hầu hết chúng vẫn có thể ung dung đi ra ngoài. Cậu nghĩ cậu có thể tống chúng vào lại chỗ cũ không? Nếu không xử lí chúng, cậu thấy chúng sẽ có thể để cho cậu sống yên ổn sao? Chỉ sợ bọn họ liều chết đi trả thù cậu, đến lúc đó cậu lại bị bứt về trạng thái “cá chết lưới rách”… Chủ tịch Lâm, cậu đã có chuẩn bị đối với những người đó chưa?”





Lâm Quý thản nhiên nói.





“Như thế nào? Chỉ dựa vào đám tôm cá hôi thối này, mà muốn đi đối đầu với tôi sao?”





Lâm Dương liếc mắt nhìn chằm chằm Lâm Quý, khàn giọng nói: “Vậy ông có biết hay không, cho dù là ông, ở trong mắt tôi cũng không đáng để nhìn đến.”





“Cậu Lâm Quý tức giận tím mặt.