Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1506



Chương 1506:

 

Lâm Dương an ủi mãy câu, nói: “Được rồi, cô ra ngoài chuẩn bị một chút đi, lát nữa Mã Hải sẽ sắp xếp chức vụ cho cô! Bên phía nhà họ Vương cô cũng đi tiếp đón bọn họ một chút đi.”

 

“Vâng, chủ tịch Lâm, cảm ơn anh!”

 

Lục Tuyết cung kϊƈɦ củi gập người chào Lâm Dương, sau đó kϊƈɦ động chạy ra ngoài.

 

Lâm Dương lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của cô ta, đợi cô ta đi rồi mới quay lại ngồi vào vị trí của minh.

 

“Chủ tịch Lâm, tôi không hiểu rõ lắm tại sao anh lại muốn giữ lại người nhà họ Vương? Hơn nữa còn muốn để cho Lục Tuyết này đi quản lý người nhà họ Vương? Lẽ nào anh không biết đạo lý nếu diệt cỏ mà không tận gốc, gió xuân thổi qua thì lại mọc lên sao?”

 

Thủy Bình Vân lại nhịn không nổi nữa rồi, liền nói ra những lời trong lòng.

 

“Diệt cỏ tận gốc? Thủy Bình Vân, tôi càng hiểu rõ đạo lý này hơn cô, nhưng có những lúc cho dù chúng ta biết rằng một số người sẽ có tai họa ngầm, nhưng cũng không thể không nhẫn nại!”

 

Lâm Dương lắc đâu nói.

 

“Vì sao?”

 

Thủy Bình Vân ngơ ngác.

 

“Bởi vì Dương Hoa chúng ta đã không còn là Dương Hoa của trước kia nữa rồi, sau khi đánh bại Lâm Huy và nhà họ Vương, chúng ta đã đạt đến một đẳng cấp hoàn toàn mới, cũng khiến cho một số người thuộc cao tầng chú ý đến chúng ta! Nếu như tôi lại diệt cỏ tận gốc đối với nhà họ Vương trong thời điểm này sẽ kϊƈɦ thích đến những người đó!”

 

“Kϊƈɦ thích?”

 

Thủy Bình Vân mờ mịit: “Chủ tịch Lâm, tôi vẫn chưa hiểu rõ lắm!”

 

“Vậy tôi giải thích đơn giản một chút, nếu như dùng cấp bậc đơn giản để khái quát, vậy thì thực lực của Dương Hoa chúng ta trước đây chỉ thuộc cấp A, nếu như là cấp A thì những người ở cấp S sẽ không đề ý đến chúng ta, bởi vì chúng ta vẫn chưa lọt vào được tầm mắt của bọn họ, nhưng bây giờ chúng ta đã loại trừ được nhiều đối thủ như vậy, một bước nhảy vọt lên thành cấp S, vậy thì những người thuộc cấp S khác chắc chắn phải xem chúng ta như đối thủ, nghiêm túc mà đối đãi! Nhưng nếu như bây giờ chúng ta thể hiện ra một màn diệt cỏ tận gốc hung hăng tàn bạo, bọn họ chỉ sẽ đối đầu với chúng ta trước! Chúng ta bây giờ tất cả vẫn chưa bình ồn, không thích hợp đón nhận những đợt tấn công của bọn họ, bây giờ tôi thể hiện ra một màn như vậy, bọn họ sẽ chỉ nghĩ răng Lâm Dương tôi chính là một người giàu lòng nhân từ, tầm nhìn hạn hẹp, không đủ năng lực! Tôi tha cho nhà họ Vương một con đường sống, chỉ là để làm cho những đôi thủ càng lớn mạnh hơn của chúng ta lơ là mà thôi! Còn về nhà họ Vương, lúc nào củng sẽ có người giám sát, căn bản không thê tạo nên được sóng to gió lớn gì!”

 

Lâm Dương lắc đầu nói.

 

“Hỏa ra là như vậy.”

 

Thủy Bích Vân sáng mắt, liên tục gật đầu.

 

Nhưng rất nhanh cô liền đột nhiên chợt suy nghĩ ra điêu gì, lại hỏi: “Chủ tịch Lâm, vậy đối thủ ‘cấp S”

 

mà anh nói… là chỉ ai?”

 

Lâm Dương không lên tiếng.

 

Lúc này chợt có tiếng gõ cửa.

 

Thủy Bích Vân mạnh mẽ quay đầu lại thì nhìn thấy Mã Hải bước vào.

 

“Chủ tịch Lâm, khách đến rồi!”

 

Mã Hải nghiêm trang nói.

 

“Cho ông ta vào đi!”

 

Lâm Dương nói.

 

“Vâng ạ!”

 

Mã Hải lui ra ngoài.

 

Đối thủ ‘cấp S’ tới rồi!”

 

Lâm Dương nhàn nhạt nói một câu.

 

Thủy Bích Vân tim đập chân run, nhanh chóng nhìn ra cửa.