Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1537



Chương 1537:

 

“Xoẹt!!’ Lúc này, Lâm Dương đang bước về phía Lâm Chí Hằng đột nhiên giãm chân một cái, cả người liền không thấy bóng dáng đâu.

 

Không hay rồi!

 

Hô hấp Lâm Chí Hằng run rầy, đột ngột đưa hai cánh tay đan chéo ở trước mặt.

 

Trong khoảnh khắc hai tay đan chéo, một nắm đấm thép hung hăn đấm mạnh lên cánh tay của Lâm Chí Hằng.

 

Một tiếng nổ lớn vang lên truyền ra bốn phía.

 

Sóng lực khủng khiếp truyền ập ra xung quanh.

 

Lâm Chí Hằng chỉ cảm thấy hai cánh tay của mình ngay lập tức run rầy tê dại, sức lực khủng khiếp giống như sóng to gió lớn dọc theo hai cánh tay của ông ta truyền xuống toàn thân.

 

Ông ta lùi mạnh về phía sau, hai chân kéo trên mặt đất tạo thành một khe rãnh dài ngoằng ngoèo.

 

Đợi sau khi ông ta ồn định được cơ thề mới phát hiện bản thân đã bị đầy lùi đi đến cả mười mét, da thịt nơi cánh tay đang chống đỡ nắm đấm của Lâm Dương đã hoàn toàn nứt toác ra.

 

Sức lực khủng khiếp đến mức nào chứ!

 

Ông ta chưa từng gặp được đối thủ nào lại có sức lực kinh người như vậy!

 

Lâm Chí Hằng khiếp sợ nhanh chóng nhìn về phía trước.

 

Mới nhìn thấy Lâm Dương vẫn chưa phát động đợt công kích tiếp theo, mà đang yên lặng đứng ở chỗ cũ nhìn ông ta.

 

“Ông không phải là đối thủ của tôi, quay về đi!” Lâm Dương nói lớn.

 

“Tên nhóc thú vị.” Lâm Chí Hằng cong khóe môi lên, ý chí chiến đấu trong mắt đột nhiên tăng thêm nhiều lần: “Xem ra tôi đã xem thường cậu rồi! Một võ y như cậu rất thú vị, ha ha, hôm nay có thể dốc sức mà đấu một trận rồi!”

 

“Thế nào? Ông không nghe lời khuyên của tôi?“ Lâm Dương cau mày lại.

 

“Không đưa được đám người Lâm Tử Yến quay về, cậu nghĩ tôi sẽ về nhà họ Lâm Ế ‘ Thả ể đấm làm Ệ nủi được sao? Huống hồ gì có một đối thủ lớn mạnh như cậu ở đây, hôm nay ông đây không tha hồ chiến một trận mà đi như thế này cũng không cam tâm!”

 

Lâm Chí Hằng cười lớn, trực tiếp xắn tay áo lên, lại bày ra một tư thế chiến đấu mới.

 

Lần này ông ta không hề có bất kỳ một chút nương tay nào, dốc hết toàn lực mà chiến đấu.

 

Lâm Dương nhìn đôi mắt hưng phấn và khóe môi đang cong lên của Lâm Chí Hằng kia, thở dài một hơi, khàn giọng nói: “Được, nếu như ông đã muốn chiến, vậy tôi đấu với ông một trận!”

 

“Đến đây nào nhóc con!“ Lâm Chí Hằng hét lớn.

 

Lâm Dương cất bước đi thằng về phía Lâm Chí Hằng.

 

hương 920 án ã Cứ đi cứ đi rồi bắt đầu chạy.

 

Chưa chạy được mấy bước, hai chân anh lại nhấp một cái.

 

““Vèo!’ Bóng dáng anh lại biến mất một lần nữa.

 

Đây là sự thay đồi khi tốc độ đã nhanh đến mức đạt được một cảnh giới nào đó.

 

Lâm Chí Hằng lập tức dựng đứng lỗ tai, ánh mắt quan sát xung quanh truy tìm vị trí của Lâm Dương. : Không khí xung quanh nồi lên một trận gió.

 

Trận gió này không ngừng chuyển động xung quanh ông ta, vô cùng đáng sợ, toàn bộ đất đá xung quanh đều bị thổi bay.

 

Đột nhiên, Lâm Chí Lâm hét to một tiếng, đấm một đấm vào cơn gió bên người.

 

Lúc âm thanh vừa dứt, nắm đấm mạnh xuan IE “Cậu ở đây!”

 

mẽ dứt khoát của ông ta nặng nề đụng phải một vật cứng.

 

Cơn gió mạnh xung quanh dừng dại.

 

Xem ra nắm đấm của Lâm Chí Hằng vừa hay đụng trúng với nắm đấm của Lâm Dương.

 

Lâm Dương dừng lại một chút, đôi mắt kiếm lạnh lẽo nhìn ông ta chằm chằm.