Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1668



Chương 1668:

 

Tưởng Xà đã không dám động đậy bát đũa nữa, thậm chí đến ngồi cũng nhấp nhổm.

 

Cô nhìn Thiếu Hải với ánh mắt cẩn thận dè dặt, trong lòng sợ hãi vô cùng Cũng không biết đã qua bao lâu.

 

Lâm Dương ăn no, bỏ bát đũa xuống, tuỳ tiện lau miệng một cái.

 

“Ăn xong chưa? Lâm huynh đệ.”

 

Thiếu Hải cười hỏi.

 

“Cũng không tồi.”

 

Lâm Dương gật đầu: “Trong nồi vẫn còn cơm, ông có muốn làm chút không?”

 

“Không cần đâu.”

 

Thiếu Hải lắc đầu.

 

“Thế hà.

 

vậy…ông có việc gì sao?”

 

“Lâm huynh đệ, mục đích tôi đến đây, trong lòng cậu hiểu rõ, hà tất phải hỏi?”

 

Thiếu Hải cười khẽ nói: “Gia nhập Cổ Linh đường chúng tôi, lấy ngôi vị Đông Hoàng giáo với tôi, cùng nhau thống nhất Đông Hoàng giáo!”

 

Câu này vừa dứt, Tưởng Xà hoảng hốt.

 

Hoá ra Thiếu Hải đem theo dự tính này mà đến đây.

 

Quả thực.

 

Đông Hoàng đại hội sắp tổ chức.

 

Lúc này, tập hợp lực lượng mới là điều đúng đắn.

 

Lấy được ngôi vị giáo chủ Đông Hoàng giáo, mạnh hơn bất cứ thứ gì, vậy lúc đó báo thù hay báo oán gì cũng được, ai dám nói gì? Khó trách Thiếu Hải lại hoà nhã nói chuyện với Lâm Dương như thể.

 

Nếu đổi lại là Tưởng Xà, cũng sẽ thử lôi kéo Lâm Dương.

 

Nhưng ….Lâm Dương há có thể là kiểu người chỉ dùng vài ba câu là lôi kéo được.

 

“Tôi có một câu hỏi!”

 

“Cậu nói đi.”

 

Thiếu Hải nói.

 

“Lấy ngôi vị giáo chủ Đông Hoàng giáo, là ông làm giáo chủ, hay tôi làm giáo chủ?”

 

Lâm Dương hỏi.

 

Lời vừa dứt, không khí tịch mịch như tờ.

 

Tưởng Xà ngần người nhìn Lâm Dương, mắt như rơi ra khỏi tròng.

 

Thế mà dám hỏi thật hả….

 

Đây không phải là muốn xé rách mặt mũi của Thiếu Hải sao….

 

Tưởng Xà tim đập thình thịch, lo lắng nhìn Thiếu Hải.

 

Nhưng Thiếu Hải cũng không phải là người thích lòng vòng.

 

Ông ta lắc đầu, nói: “Đương nhiên là tôi làm giáo chủ.”

 

“Vậy thì không cần nói nữa!”

 

Lâm Dương lắc đầu.

 

“Cậu muốn làm giáo chủ?”

 

“Đây là mục đích tôi đến Đông Hoàng Sơn.”

 

– “Nhưng, cậu không xứng, vả lại….ngôi  vi giáo chủ, thực sự quan trọng hơn tính mạng sao?”

 

Thiếu Hải hơi cúi người, đôi mắt già cỗi nhìn Lâm Dương.