Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1694



Chương 1694:

 

Những người còn lại thấy vậy, cũng sôi nồi nhảy cao.

 

Lâm Dương dùng bộ pháp, cũng qua sông trước.

 

Lương Tuấn Hùng ở lại sau cùng.

 

Nhưng khi tất cả mọi người đều qua, lại nhìn thấy chỉ còn hai người Trịnh Đan và Lương Tuấn Hùng vẫn chưa qua sông.

 

“Sư tỷ, qua trước đi” Trịnh Đan cười nói “Không cần, cô qua trước đi, tôi quan sát, nêu có gì bất trắc, tôi còn có thề giúp cô.” Lương Tuấn Hùng nói “Nhưng…sư tỷ, tôi..tôi hơi SØI”

 

Giọng Trịnh Đan run rây nói “Có gì đáng sợ đâu? Cũng không xa lắm, dùng sức chân lớn một chút, sẽ nhảy qua được thôi.”

 

“Sư tỷ, thực lực của tôi thấp…nếu không nhảy qua được…rơi xuống, thì phải làm sao đây? Nước chảy xiết như vậy, rơi xuống sông, sẽ mất mạng!”

 

Thân thể mềm mại của Trịnh Đan có chút run rầy.

 

“Nếu như vậy, tôi đưa cô qual Cô đến chỗ tôi!“ Lương Tuấn Hùng nói “Sư tỷ, chuyện này…không cố vấn đề gì chứ?” Trịnh Đan cần thận hỏÏ: “Đương nhiên không có vân đê!”

 

Lương Tuấn Hùng nói: “Lễ nào cô không tin thực lực của sư tỷ cô sao?”

 

“Vậy…vậy được…”

 

Trịnh Đan gật đầu, bước chân nhỏ vụn đi đến gần Lương Tuấn Hùng.

 

Đới sau khi đến gần, Lương Tuấn Hùng vươn tay ôm chặt Trịnh Đan.

 

“Cô bám chặt tôi!” Lương Tuấn Hùng nồi.

 

“Được sư tỷ!”

 

Trịnh Đan gật đâu, hai tay ông qua cần cổ trắng nõn thanh tú của Lương Tuấn Hùng.

 

Lương Tuấn Hùng lập tức muôn dùng sức, nhảy qua sông Nhưng cô ta vừa chuẩn bị cử động, cả người đột nhiên cứng ngắc.

 

Toàn bộ người ðở bờ đối diện cũng sửng sồt Nhìn thấy bàn tay Trịnh Đan vòng qua cổ Lương Tuấn: Hùng, lúc này đang nấm chặt một €on’ daosáng loáng, đè lên cô Lương Tuân Hùng Trong khoảnh khắc, hai bên bờ sông tĩnh lặng không tiếng động, Tất cả mọi người đều trừng to mắt nhìn Trịnh Đan!

 

Lương Tuấn Hùng không dám cử động.

 

“Trịnh Đan, cô làm gì vậy?” Lâm Dương cau mày, lớn tiếng quát.

 

“Không làm gì cả, Lâm sư huynh, tôi chỉ muốn ở thêm một lúc với Lương sư tỷ thôi.” Khóe môi Trịnh Đan giương lên, hới mỉm cười nói: Nhưng câu nói này, lại khiến tức cả mọi người tức giận “Trịnh Đan! Mau buông “đãØ xuồng!”

 

“Nếu cô dám làm tổn thương Lương sư tỷ một chút! Tôi nhất định chặt cô ra thành tám khúc!”

 

“Cô đang tìm chết sao? Mau thả “Trịnh Đan! Cô không nghe thấy Lương sư tỷ ral”

 

sao?”

 

Mọi người ‘gảmlên, ainấy đều xông đến. bờ,sông, muốn: nhảytrở lại bên kia.

 

Nhưng Trịnh Đan lại quát: “Dừng lại hết cho tôi! Nếu không tôi sẽ điết sư tỷ của các người!”

 

Những người kia vội vàng dừng chân, hai mắt trừng lớn nhìn chằm chằm Trịnh Đan.

 

“Cô…cô đừng làm loạn!”

 

Vang lên tiếng hô hoán.

 

Tất cả mọi người đều vô cùng căng thẳng.

 

Lâm Dương không nói tiếng nào, nhìn Trịnh Đan chăm chú, suy nghĩ mục đích của cô ta.

 

“Trịnh sư muội, rốt cuộc cô mifØP làm gì?” Lương Tuấn Hùng ngướế’lãf rất bình tĩnh, trầm giọng hỏi.

 

“Sư tỷ, tôi không muốn gì cả, chỉ cần cô ngoan ngoãn đừng cử động lung tung, đừng giở trò gì, tôi đảm bảo cô có thể hoàn chỉnh, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!” Trịnh Đan hơi cười nói.

 

Mày liễu Lương Tuấn Hùng cau lại.

 

Người bên này ai nấy đều sốt ruột muốn chết.