Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1744



Chương 1744:

Mọi người ngóng nhìn.

Một kiếm này, đủ để xuyên thủng miếng đất kia.

Cũng đủ để xuyên thủng Lâm Dương bên trong miếng đất!

Kết thúc rồi!

Lâm Dương… chắc chắn sẽ phải chết!

Tất cả mọi người đều suy nghĩ như vậy!

Nhưng ngay lúc thanh kiếm sắp đâm vào miếng đất.

Lộp bộp!

Tâng ngoài của miếng đất đột nhiên nứt ra một cái hố, sau đó một cái tay nhanh chóng đưa ra ngoài từ bên trong, vững vàng giữ lại thanh kiếm đang đâm tới.

Mũi kiếm sắc bén dừng ở bên ngoài miếng đất, không thể tiến lên thêm chút nào nữa.

“Cái gì?”

Thiếu Hải sửng sốt.

Xung quanh xôn xao.

“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Liễu Thị Phụng nghẹn họng nhìn trân trối.

Tịch Mộc Lâm và nhà sư cũng há hốc mồm kinh ngạc.

Lý Mạc Vân ngẩng đầu, trong mắt chứa đầy nỗi khiếp sợ.

Còn chung quanh đều đã sôi trào.

Mọi người đều không dám tin tưởng vào hai mắt của mình.

Tất cả đều căng mắt nhìn cho thật kĩ cánh tay kia.

Đó là… tay của Lâm Dương sao?

Thế nhưng… vì sao cánh tay ấy vẫn lành lặn không có mảy may thương tích nào?

Không phải anh ta đã bị vặn gãy tay rồi hay sao?

Cuối cùng đã có chuyện gì với cánh tay ấy?

Bao tải bị trét vô số bùn đất sau khi khô đạt đến độ cứng ra sao, ngay cả Thiếu Hải cũng phải dùng kiếm dồn toàn lực mới có thể đâm xuyên qua đó, thế mà cánh tay kia…có thể xé rách bao tải đó ra được ư?

Ai nấy đều hết sức ngạc nhiên trước mọi chuyện vừa diễn ra, không ai thốt nổi một lời, thậm chí…còn làm nổ ra cả nỗi sợ hãi kinh hoàng.

Thiếu Hải cũng vô cùng khiếp sợ, nhìn về phía cánh tay đang gồng lên chặn lại lưỡi kiếm khiến da đầu của hắn †a cũng căng lên sợ hãi.

Cánh tay đó làm bằng thép hay sao?

Người bình thường đừng nói là nắm lấy lưỡi kiếm như vậy, chỉ là ngón tay tiến gần đến cũng sẽ bị kiếm khí xung quanh thanh kiếm tỏa ra chém đứt da thịt.

Nhưng người này lại không như vậy?

Loảng xoảng!

Lúc này, âm thanh giòn giã vang lên một lần nữa!

Thiếu Hải chỉ cảm thấy cánh tay của mình đột nhiên chấn động, thân thể cũng phải lui về phía sau mấy bước.

Đến lúc hoàn hồn lại mới phát hiện ra thanh kiếm đã gãy đôi.

Bị cánh tay vươn ra từ chiếc bao kia bẻ gãy làm đôi!

Người đứng chung quanh hoàng hốt xuýt xoa.

Thiếu Hải bị hành động đó dọa cho một trận.

“Sư phụ! !”

Trịnh Đan đứng gần đó phản ứng lại rất nhanh, lập tức hét dài.

Cả cơ thể của Thiếu Hải run lên, hắn ta lập tức hiểu được ý của Trịnh Đan, hắn ta gầm nhẹ một tiếng, tiếp theo liền dùng nửa đoạn kiếm gãy còn lại phóng thẳng xuống chiếc bao tải.

Hiện giờ Lâm Dương vẫn còn đang bị vây trong bao tải, không thể hành động lưu loát như thường.

Nếu không nhân cơ hội này mà diệt trừ Lâm Dương, thì sau này sẽ nhiều chuyện phiền toái!

Hai mắt Thiếu Hải trừng trừng nhìn bao tải đầy đất kia, hắn ta nâng tốc độ của mình đến cực hạn, cả người như biến thành một trận cuồng phong lao thẳng đến chỗ chiếc bao, đồng thời hai tay lăm lăm đoạn kiếm gãy đâm thật mạnh xuống chiếc bao tải chứa người.