Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1817



Chương 1817:

“Anh hai, anh không biết đâu! Người nọ người đông thế mạnh! Hơn nữa đều là võ giả, mấy người bên cạnh em căn bản không đối phó được với gã! Chỉ có thể phái cao thủ đến!” Dương Vân Thu âm thầm cắn răng nói.

“Thế sao?” Anh ta có chút bất ngờ: “Người đông thế mạnh? Vậy chính là một gia tộc nào đó rồi! Bây giờ còn có gia tộc nào dám chống lại nhà họ Dương chúng ta chứ?

Em không cho bọn chúng biết tên họ sao?”

“Báo rồi, nhưng đối phương căn bản là không thèm để ý đến thân phận của emI”

Anh ta nghe vậy thì trầm mặc một lát, mới nói: ‘Nếu như đối phương không sợ nhà họ Dương chúng ta, chắc hẳn là có chỗ dựa, cũng không thể giết người lung tung được!

Chừa lại một đường cho họ chứ.”

“Anh hai, ý của anh là…”

“Tô Hữu Lương, đi cùng cô chủ một chuyến, phế người trêu chọc cô chủ đi, nếu như những người kia phản kháng… thì giết đi vậy!”

“Dạ, cậu chủ!” Người được gọi là Tô Hữu Lương gật đầu.

“Anh hai, cảm ơn anh nhé!” Lúc này Dương Vân Thu mới cười nói.

“Việc kén rể cho chị cả sắp bắt đầu rồi, lúc này ở thành phố Nam Xuyên ngư long hỗn tạp, không ít người trong võ đạo và người của các gia tộc lớn đều tới đây, em đừng có làm việc gì ảnh hưởng đến việc lớn của nhà mình đó.”

“Anh hai, anh nói gì vậy? Em đây cũng là vì đi làm việc cho nhà mình nên mới có cái phiền toái này đó!”

“Đi làm việc cho nhà mình?”

“Anh không nhớ à? Ba bảo em chuẩn bị tiếp đãi những người kial Em mới đi thu xếp chỗ ở cho bọn họ ở Nam Xuyên!” Dương Vân Thu chu môi, có chút tức giận nói.

“Hả? Những người kia đã đến rồi sao?”

Hai mắt anh ta bỗng nhiên sáng lên, vội hỏi: “Người kia có đến không? Anh ta ở đâu?”

“Anh hai, anh vẫn còn muốn tìm người ta đánh nhau à? Anh đã thua bao nhiêu lần rồi!

Người kia là thiên kiêu chỉ tử! Là thiên tài yêu nghiệt vô song! Anh không thể đánh lại được người ta đâu! Anh cũng nghĩ xem người ta là vị trí thứ mấy trên bảng Thiên Kiêu.” Dương Vân Thu liếc anh ta một cái rồi nói.

Anh ta lại lắc đầu, cười nhạt một tiếng: “Thất bại cũng không sao, ít nhất anh có thể biết mình là đối phương chênh lệch bao nhiêu! Em gái, nếu ba giao cho em đi xử lý việc này, vậy em đã giúp anh hai một chuyện, nếu người kia đến, nhớ phải báo cho anh hai nhé!”

“Được! Nhưng những kẻ trêu chọc em…”

“Em muốn giết người nào thì giết người đó! Anh hai giúp em!” Anh ta cười nhạt, trong lời nói hiển thị rõ khí phách và sự tàn ác.

“Được! Tô Hữu Lương, chúng ta đi!”

Dương Vân Thu cười, trực tiếp dẫn Tô Hữu Lương đi ra ngoài.

Trong khách sạn Hoa Phong.

“Tham kiến giáo chủ!”

Lâm Dương vừa đi ra ngoài đi mua gói thuốc đột nhiên bị tiếng chào này làm giật cả mình.

Anh dừng lại, mới phát hiện cửa chính của khách sạn trái phải đều có một người đang đứng.

Đều là người của Đông Hoàng Giáo.

“Hai người làm gì đó?” Lâm Dương nhíu mày hỏi.

“Bẩm báo giáo chủ, chúng tôi là hộ vệ canh giữ Đông Hoàng cung, chức trách của chúng tôi là bảo vệ an toàn cho nơi ở của giáo chủ! Chúng tôi tự nhiên là phải canh gác ở đây rồi!” Một người trong đó nói.

“Gác cái gì mà gác? Còn đứng gác nữa?

Bây giờ cái tôi muốn là bí mật!”

Lâm Dương phiền muộn nói: “Đi về hết cho tôi!”

“Cái này…

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

“Sao? Còn muốn tôi phải lặp lại à?” Lâm Dương nhíu mày một cái, lạnh lùng quát.