Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1819



Chương 1819:

Mà động tác này, cũng vô tình làm Lâm Dương nhìn thấy trên cổ tay cô đeo một cái lắc tay.

“Đây là vòng Diêu Kỳ? Hai cô là người Diêu Kỳ cốc à?” Lâm Dương không nhịn được nói.

“Sao anh lại biết Diêu Kỳ cốc chúng tôi?”

Bích Trân có chút bất ngờ.

“Đương nhiên, trong khoảng thời gian tôi học y, thỉnh thoảng cũng được bà Diêu Kỳ chỉ bảo, chúng tôi cũng đã từng gặp mặt một lần.” Lâm Dương nói.

“Vậy thì tốt quá, xin anh làm ơn cứu sư muội của tôi với, xin anh đưa cô ấy đi bệnh viện nhanh lên.” Bích Trân mừng rỡ, vội vàng nói.

“Tôi đưa cô ấy đi bệnh viện, cô phải làm sao bây giờ? Một mình cô không đánh lại được nhiều người như vậy đâu.”

Phạn Lâm nhìn đám người kia, nhìn thái độ của Bích Trân thế này, cô ta muốn ở lại giữ chân bọn họ, thì chỉ có một con đường chất.

“Đánh không lại cũng phải đánh, chạy không thoát! Anh đưa sư muội đi đi, tôi sẽ cố gắng tranh thủ thời gian cho hai người!”

“Tranh thủ thời gian? Thế thì không cần!

Cô đi theo tôi!”

Lâm Dương nói, trực tiếp đỡ An Viện chạy vào khách sạn Hoa Phong ngay bên cạnh.

Bích Trân thấy thế, âm thầm nghiến răng, cũng lập tức đi vào theo.

Ba người rất nhanh đã chạy vào cửa, vào thang máy.

Những người kia nhìn thấy, đương nhiên là cũng vọt theo vào.

“Ấy ấy ấy? Các người:.. Các người làm gì đấy?”

Quản lý đại sảnh muốn ngăn cản bọn họ.

Nhưng nhìn thấy đối phương cầm đao cầm kiếm, thì kinh sợ đứng nguyên tại chỗ, không dám nhiều lời.

“Sư huynh, bọn họ lên tâng ba mươi hail”

Một người nhìn thang máy nói.

“Hừ, nếu như bọn họ đã chạy vào đây, vậy thì cũng không có chỗ để trốn nữa rồi!

Chia ra thành bốn nhóm, một nhóm đi thang bộ, hai nhóm đi lên bằng thang máy, một nhóm còn lại canh giữ ở chỗ này! Hôm nay thế nào cũng phải bắt được con đĩ kia cho †aol”

“Dạ, sư huynh!” Cả nhà tải app truyện hola về đọc nhiều chương nhé! Nhóm sẽ tập trung lên chương tại app nhé!

Mọi người đồng thanh đáp, muốn triển khai hành động.

Nhưng bọn họ vừa động, đã dừng bước lại, giật mình ngay tại chỗ.

Người sư huynh kia cũng không khỏi run lên, nhìn quanh bốn phía.

Mới phát hiện bốn phương tám hướng chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện rất nhiều người, trực tiếp bao vây bọn họ lại.

“Các người là ai? Là ai bảo các người tới đây giương oai?”

Lưu Danh Khoa xuyên qua đám người, đi đến trước mặt những người này, nhàn nhạt hỏi.

“Chư vị, chúng tôi không cố tình mạo phạm! Thật sự là người chúng tôi muốn tìm đã trốn vào cái khách sạn này, nên mới theo vào tìm, xin các vị cứ yên tâm, chúng tôi chỉ cần bắt được người nọ, sẽ lập tức rời đi, xin các vị thông cảm!” Tay sư huynh thấy tình hình không ôn, lập tức ôm quyền, khách sáo nói với Lưu Danh Khoa.

“Cút ngay!”

Lưu Danh Khoa mặt không biểu tình, nhìn chằm chằm vào gã, lạnh lùng nói ra hai chữ.

Lưu Danh Khoa đã quen ở Đông Hoàng Giáo, rất ít xuống núi.

Ông ta thân là chấp sự của Đông Hoàng Giáo, kể cả vào lúc Đông Hoàng Giáo nội loạn, ông ta cũng là có được quyền lực và tiếng nói rất lớn.

Một tiếng cút đi này, rất lạnh lùng và nghiêm nghị.

Một đám kia lúc này đều bị chấn nhiếp.

Bọn họ đồng loạt nhìn sang Lưu Danh Khoa, trong mắt đều là tức giận, người nào cũng tức giận đến phát run.

Nhưng ngại là xung quanh quá nhiều người Đông Hoàng Giáo, không biết làm thế nào, chỉ có thể cúi đầu quay người rời đi.

Lưu Danh Khoa thấy thế, quay người đi lên lầu.