Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1831



Chương 1831:

“Cái gì?”

Gương mặt già nua của quản gia nhà họ Dương trầm xuống, nhìn về phía mấy người Lâm Dương: ‘Là ai ra tay?”

Bích Trân vừa thấy, sợ tới mức suýt nữa ngã ngồi xuống đất.

An Viện cũng bối rối, run rẩy, không biết phải làm sao.

“Tôi ra tay! Có vấn đề gì không?”

Không đợi Lưu Danh Khoa nói, Lâm Dương trực tiếp lên tiếng.

“Cậu ra tay?” Lão quản gia nhìn Lâm Dương, trầm giọng nói: “Cậu có cũng biết ra tay đánh nhau ở đây có nghĩa là gì không?”

“Có nghĩa là gì?”

“Có nghĩa là anh bạn hoàn toàn không coi nhà họ Dương chúng tôi ra gì!” Quản gia lạnh lùng nói.

“Vậy thì ông đã nói sai rồi!” Lâm Dương lắc đầu, bình tĩnh nói: “Tôi đã nể mặt nhà họ Dương lắm rồi! Nếu không thì, tôi cũng không chỉ đánh thôi đâu, mà là đã giết gã rồi!

Hiểu chưa?”

Khách khứa ở hiện trường đều bị giật mình hít vào một hơi thật sâu, kinh ngạc nhìn Lâm Dương.

“Người này là ai vậy? Anh ta điên rồi sao?

Dám ở trước mặt quản gia nhà họ Dương nói ra những lời như vậy?”

“Anh ta không biết đây là nơi nào à?”

“Thật kiêu căng!”

“Tôi chưa từng thấy tên nhóc nào tự cao tự đại như vậy!”

“Đây là đang muốn chết!”

Mọi người đều to nhỏ thì thầm chỉ chỉ trỏ trỏ.

Bích Trân và An Viện đang ở bên cạnh cũng sợ tới mức thiếu chút nữa không ngồi vững ngã sấp từ trên ghế xuống.

“Sư tỷ, anh… anh ta muốn làm gì vậy?

Anh ta muốn hại chết chúng ta sao?” An Viện sốt ruột hỏi, vội vàng nhìn qua Bích Trân.

“Sư muội, đừng nóng vội, đừng nóng vội!”

Bích Trân an ủi cô ta, nhưng lúc này giọng nói của Bích Trân cũng đang phát run, trong đầu mơ hồ không thể phân biệt được chuyện gì nữa.

Đây là khiêu khích trắng trợn!

Người này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Hay dây thần kinh nào của anh ta chập mạch rồi?

Dám đi khiêu chiến người nhà họ Dương? Rốt cuộc anh ta đang suy nghĩ gì?

“ồ?”

Quản gia nhà họ Dương hơi nghiêng đầu, cặp mắt lão luyện hẹp dài của ông ta quét qua quét lại trên người Lâm Dương, thấy Lâm Dương đeo mặt nạ, áo choàng mặc trên người nhìn có vẻ không tầm thường, có chút do dự.

“Vị này là?”

“Chúng tôi là người của Diêu Kỳ cốc!”

Không đợi Lâm Dương mở miệng trả lời, Bích Trân đã bất chấp đứng lên, bày ra khuôn mặt tươi cười đáp.

Vì để tránh cho tình thế càng thêm nghiêm trọng, cô ta chỉ có thể đứng lên đỡ lời cho Lâm Dương.

“Diêu Kỳ cốc?” quản gia nhà họ Dương bỗng nhiên nhíu mày lại.

“Thật ngại quá thật ngại quá, thưa ông, người bạn này của tôi lần đầu tiên tới những nơi như thế này, không hiểu nhiều lễ nghị, mạo phạm đến các vị, xin hãy bỏ qua, rất xin lỗi…” Bích Trân không ngừng cúi người nói xin lỗi, vẻ mặt đầy áy náy.

“Cô Bích Trân, cô không cần phải như thế.” Lưu Danh Khoa vội nói.

“Ông đừng nói gì cả! Có được không?”

Bích Trân vội vàng liếc nhìn ông ta một cái, mang vẻ khẩn cầu.

Lưu Danh Khoa khẽ giật mình, nhìn về phía Lâm Dương, Lâm Dương không hề lên tiếng, cũng chỉ có thể im lặng.