Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1834



Chương 1834:

Gia chủ nhà họ Dương thản nhiên mở miệng nói, ông ta đi đến vị trí cao nhất ở hiện trường ngồi xuống.

Lâm Dương lãnh đạm nhìn người đang ngồi trên kia, trong mắt lóe lên lãnh ý nồng đậm.

Người này chính là Dương Hồng Vũ!

Là người có quyền lực tối cao ở nhà họ Dương!

Giết ông ta, Tập Đoàn Dương Hoa sẽ không còn bị uy hiếp nữa! Tất cả mọi người bên cạnh anh cũng sẽ không còn bị uy hiếp nữa!

Nhưng mà…Nếu như Bây giờ giết chết ông ta, Lâm Dương sẽ không có khả năng tìm được thuốc giải Tuyệt Mệnh Đan duy nhất kia! Như vậy anh làm sao có thể cứu Tô Nhan chứ!

Anh hít một hơi thật sâu, hai tay đang siết thành nắm đấm bên hông dần buông lỏng xuống.

Thời điểm này cần nhãn nại một chút.

“Các vị từ nơi xa đến thăm nhà họ Dương chúng tôi, quả thật đã nể mặt kẻ hèn này! Sự kiện kén rể một giờ sau cử hành, trước tiên mời các vị uống trà, thời gian rảnh rỗi nói chuyện phiếm vài câu, cùng chờ sự kiện bắt đầu!” Dương Hồng Vũ nâng chung trà lên, lấy trà thay rượu, kính mọi người.

Khách mời cả sảnh đều khách sáo đứng lên.

Đương nhiên, có thể cùng ông ta nói chuyện phiếm, chỉ có những đại nhân vật ngồi gần ông ta nhất, những người được sắp xếp ngồi phía sau làm sao có thể lọt vào mắt của Dương Hồng Vũ, những người này có thể ngồi ở nơi đây, đã cảm ơn nhà họ Dương lắm rồi, bọn họ đã vô cùng có thể diện, đâu dám yêu cầu xa vời muốn Dương Hồng Vũ cùng bọn họ tán gẫu chứ?

“Gia chủ Dương! Nghe nói vị kia nhà họ Bùi là con cưng của trời, lần này cậu ta cũng cầu thân, đến đây ắt muốn ôm mỹ nhân về nhà! Nếu vị kia ra tay, sợ rằng mấy người chúng tôi đây cũng chỉ là đầu cây ngọn cỏ mà thôi, quan hệ thông gia của nhà họ Bùi và nhà họ Dương là chuyên ván đã đóng thuyền, tôi ở đây xin được chúc mừng ông! Ha ha ha…” Một người đàn ông trung niên đứng dậy, cười ha ha nói.

“Đúng vậy, đúng vậy!”

“Vị nhà kia ra tay, chúng ta làm gì còn cơ hội.”

“Nhưng mà vị kia và cô cả Dương thật đúng là trời sinh một đôi.”

“Nói đúng lắm!”

Mọi người nhao nhao đồng ý, nghị luận không ngứt.

“Haiz, các vị chẳng qua đang khiêm tốn mà thôi, sự kiện chọn rể, người có tài tất có cơ hội! Bây giờ còn chưa bắt đầu, các vị đều có cơ hội, không nên tự coi nhẹ mình như vậy, đến lúc lên đài mới biết được!” Dương Hồng Vũ thản nhiên cười nói.

Các khách mời lại một hồi khách sáo.

Hiện trường có chút náo nhiệt, không khí rất tốt để tán gẫu.

Bất quá cũng không phải tất cả người đến đây chỉ vì muốn kiếm chút thể diện, tham gia náo nhiệt, cũng có người vì xin Dương Hồng giúp đỡ.

Chẳng hạn như Bích Trân.

Cô ta nhìn qua Dương Hồng Vũ bên kia, do dự một chốc, cuối cùng bất chấp to gan đứng lên.

“Sư tỷ.” An Viện bên cạnh bị sư tỷ làm bất ngờ hô một tiếng.

“Không có việc gì đâu, chúng ta chỉ là đến xin thuốc, đừng khẩn trương.” Bích Trân xoa dịu cô ta, rồi đi về phía người ngồi chủ vị.

Không ít người chuyển mắt nhìn Bích Trân.

Những người có chút giao tình với nhà họ Dương người cũng lộ ra vẻ tò mò.

“Gia chủ nhà họ Dương, vãn bối Diêu Kỳ cốc Bích Trân, lần này đến đây là có chuyện muốn khẩn cầu gia chủ hỗ trợ!” Bích Trân hướng đến ông ta cúi đầu, thái độ thành khẩn.

“Diêu Kỳ cốc ư?”

Dương Hồng Vũ hơi nhíu mi, nhìn về phía Bích Trân.

Các đại nhân vật bốn phía cũng xầm xì ánh mắt đều nhìn qua đây, Bích Trân chợt cảm thấy áp lực tăng gấp đôi.

Hiện trường an tĩnh vài phần.

“Sư phụ cô đâu?” Dương Hồng Vũ hỏi.

“Thưa gia chủ, gia sư thân thể yếu nhược lâm bệnh, lâu nay vẫn luôn dưỡng bệnh, không tiện đi đường.”