Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1873



Chương 1873:

Trên lôi đài.

“Xem ra tất cả mọi người rất muốn anh chết!” Bùi Quốc Thiên bình tĩnh hỏi.

“Đáng tiếc bọn họ làm không được.”

Lâm Dương lắc đầu.

“Nói xem, anh đã khổ luyện rất lâu đi?

Chuyên môn tu luyện thân thể à?”

“Không phải.”

“Tôi cũng nghĩ không phải, dù sao trên người của anh không có dấu vết tu luyện thân thể.” Bùi Quốc Thiên nâng tay sờ cằm, đánh giá Lâm Dương hỏi: “Nếu như vậy, làm sao anh có thể lấy thân thể chắn đao? Chẳng lẽ… Anh thuộc khí tông? Lấy khí điều khiển thân thể?”

“Cũng không phải.”

Lâm Dương lại lần nữa lắc đầu.

“Vậy anh là cái gì?” Bùi Quốc Thiên hoang mang.

Lâm Dương không nói chuyện.

“Xem ra tôi phải đích thân đi thăm dò đáp án.”

Bùi Quốc Thiên nói xong, lập tức vươn tay đem Thiên Kiêu Lệnh bên hông tháo xuống.

Ánh mắt người ở dưới đài đồng loạt trợn 10: “Quốc Thiên!”

Dương Hồng Vũ mãnh liệt đứng dậy, thấp giọng la lên.

“Cậu chủi”

Người nhà họ Bùi càng vội vàng không ngừng hô lên.

Nhưng âm thanh của mọi người, không ngăn cản được Bùi Quốc Thiên .

Anh ta giống như Hoàng Nhật Bách, đem lệnh bài đặt ở bên chân.

Trên lệnh bài có một chữ to khiến da đầu tất cả mọi người run lên, hãi hùng khiếp vía.

Thập!

Thiên Kiêu Lệnh đại biểu cho bài danh thứ mười!

Chiếm được Thiên Kiêu Lệnh này! Đủ để tung hoành giới võ đạo, danh chấn thiên hạt Đây là biểu tượng tuyệt thế của Thiên Kiêu!

Là biểu tượng của thiên tài!

Là vật mà bao nhiêu người trẻ tuổi tài tuấn tha thiết ước mơ.

Đương nhiên, quan trọng nhất là, nếu có được vật ấy, đồng nghĩa với việc có tư cách khiêu chiến mười thứ hạng đầu trên Thiên Kiêu!

“Anh đã có bốn cái Thiên Kiêu Lệnh rồi!

Hiện tại, anh muốn có Thiên Kiêu Lệnh thứ năm không?”

Bùi Quốc Thiên nhàn nhạt nhìn Lâm Dương hỏi.

Không ai có thể tưởng tượng năm cái Thiên Kiêu Lệnh tập trung trên thân một người là khái niệm như thế nào.

Mà bốn tấm lệnh bài cũng đủ làm cho thế nhân rung động.

Nhưng hôm nay, điều này giống như đã trở thành thực hiện.

Cho dù song phương người nào thắng, đều có kết quả như nhau.

Hô hấp của mọi người phát run, mắt mở 1o.

Bùi Quốc Thiên chắp hai tay sau lưng, đứng tại nguyên chỗ.

Lâm Dương gạt Thiên Kiêu Lệnh ra.

Trận chiến này đã định trước sẽ trở thành một trận chiến đi vào lịch sử.

“Con gái, con nhìn thấy chưa? Hai thiên tài tuyệt thế vì con mà chiến! Đây là phúc phận của con đó, cũng là phúc của nhà họ Dương chúng ta…!” Dương Hồng Vũ nhếch miệng lên, nhìn hai người trên lôi đài, cười nói.

“Nhưng mà ba ơi, trong mắt của ba, bọn họ chỉ là một đồ vật có giá trị cao mà thôi!

Phúc phận mà ba nói, cùng lắm cũng chỉ là như vậy.” Dương Tuyết Mai nhàn nhạt nói.

“Tuyết Mai, con nói như vậy là ý gì?”

Dương Hồng Vũ híp mắt hỏi.