Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1903



Chương 1903:

Anh ra tay rồi!

Quả đấm thô bạo kinh thiên, khủng bố tuyệt luân.

“Cẩn thận!”

Dương Hồng Vũ khàn giọng gào thét, một tay đẩy Dương Mạc Phi ra, đồng thời trở tay đánh ra một chưởng chắn quả đấm này.

Rắc!

Quả đấm và bàn tay chạm nhau xong, âm thanh khung xương bị bẻ gẫy vang lên.

Dương Hồng Vũ bị đánh bay ra ngoài lần hai, ngã xuống mặt đất, cánh tay phải của ông ta đã hoàn toàn bị gấy theo góc độ bất quy tắc.

Một quyền này của Lâm Dương, phế đi một cánh tay của ông ta.

“Bạt”

Dương Mạc Phi hét lên, nhào vào bên cạnh Dương Hồng Vũ.

“Đi maul”

Tay trái của Dương Hồng Vũ nắm lấy áo của Dương Mạc Phi hét lên.

“Không! Con không đi! Cùng lắm thì liều mạng với tên họ Lâm này!”

Dương Mạc Phi hét lên, đứng bật dậy xông về phía Lâm Dương.

“Mạc Phi! Trở về!”

Dương Hồng Vũ vội vàng kêu lên, nhưng không có tác dụng gì.

Lúc này Dương Mạc Phi giống như một con trâu ngang ngược không khống chế được, người nào kéo cũng không trở về.

Vẻ mặt Lâm Dương không chút thay đổi, nhận lấy kiếm Ảnh Ngự ở bên cạnh đưa tới lần hai, chuẩn bị một kiếm chém Dương Mạc Phi thành hai khúc.

Mọi người ở bốn phía sợ hãi.

“Cậu chủ, mau trở lại!”

“Đừng mài”

Người nhà họ Dương lại càng khàn cả giọng la lên.

Mà lúc này, không ai có thể khuyên được Dương Mạc Phi.

Anh ta chết, đã thành chuyện chắc chắn rồi!

“Bác sĩ Lâm! Mong cậu thủ hạ lưu tình!”

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một giọng nói tang thương đột nhiên vang lên bên ngoài đám người.

Trong lòng Lâm Dương hơi trầm xuống, nhìn về phía phát ra âm thanh.

Xôn xaol Tiếng xé gió kỳ lạ vang lên.

Sau đó một đạo tàn ảnh lướt qua, Dương Mạc Phi vốn đang xông về phía anh đột nhiên biến mất không thấy.

Khi nhìn lại một lần nữa, thì thấy Dương Mạc Phi đã đứng bên cạnh Dương Hồng Vũ.

Mà bên cạnh anh ta, còn đứng một bóng người lưng gù mà tang thương.

Đó là một ông cụ mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn, tóc bạc da đồi mồi.

Ông cụ này nuôi chòm râu dê, tóc thưa thớt, hai hàng lông mày thon dài, tuổi già sức yếu.

Ông †a vừa ho khan vừa tiến lên trước, gian nan lạy Lâm Dương vài cái.

“Bác sĩ Lâm, mong cậu người lớn không chắp nhặt lỗi lầm của người nhỏ! Đừng nên so đo với nhà họ Dương chúng tôi nữa, nhà họ Dương chúng tôi… Biết sai rồi!”

Sau khi nói xong, ông ta lại cúi đầu thật sâu với Lâm Dương.

Người ở bốn phía nhìn thấy cảnh này, đều nghẹn họng nhìn trân trối.

“Vị này là…”

“Gia chủ tiền nhiệm của nhà họ Dương!

Dương Thanh Tùng!”

“Cái gì?”

Hiện trường lại rộ lên, bùng nổ.

Gia chủ tiền nhiệm Dương Thanh Tùng…