Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1957



Chương 1957:

“Trở về ư?” Lâm Dương nhướng mày.

“Sao thế? Cậu không nghe lời hai người bọn họ thì thôi, ngay cả bà già này, cậu cũng mm 12/1 không nể mặt ư?” Bà cụ có chút tức giận gõ gậy xuống mặt đất.

Lâm Dương nghĩ một lúc, sau đó anh khế gật đầu nói.

“Vậy được rồi, nếu như bà Lưu đã lên tiếng, vậy thì cháu sẽ rời đi, nghe nói ở con đường đối diện có quán cà phê mới mở, cháu qua đó nếm thử, xin phép đi trước.”

“Coi như cậu thức thời đấy!” Lưu Quốc Bảo hừ lạnh một tiếng.

“Ngoan ngoãn rời đi từ trước không phải là tốt hơn à? Làm chậm trễ thời gian của mọi người!” Lưu Thu Yến cũng không nhịn được, bu môi trách móc.

Lâm Dương nghe thấy thế, tốc độ hơi dừng lại, nhìn thoáng qua bà ta.

“Sao thế? Không phục à?” Lưu Thu Yến 20s RE) 18/14 lạnh lùng hừ một tiếng.

“Không phải, tôi chỉ muốn hỏi các người một vấn đề mà thôi!” Lâm Dương nói.

“Vấn đề gì?”

“Trên thế giới này rốt cuộc có thuốc hối hận để uống không?”

Sau khi nói xong câu này, Lâm Dương đi thẳng ra ngoài cửa.

Nhìn thấy bóng lưng rời đi của Lâm Dương, đám người nhà họ Lưu này bị chọc giận không nhẹ.

“Con bà nó chứ, thằng ngu này đang lảm nhảm cái gì thế?”

“Thuốc hối hận ư? Tao hối hận cái beep, giả bộ thần bí gì chứ!”

“Mày thật sự chọc giận ông đây rồi đó, hôm nay ông đây không cho thằng ngu như mày một bài học, trong lòng ông đây cảm thấy không thoải mái.”

Lưu Quốc Bảo nổi giận, vén tay áo lên muốn đuổi theo Lâm Dương để xả giận.

“Quốc Bảo, con nhanh cút về đây cho 20s RE) m mẹ!” Bà cụ nổi giận quát to.

Tốc độ của Lưu Quốc Bảo đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn sang chỗ bà cụ.

“Mẹ à, mẹ không thấy thằng ranh kia vô cùng phách lối à?”

“Con so đo với cậu ta làm cái gì chứ?

Hôm nay là ngày vui của cháu gái con, con lại muốn gây chuyện ầm ï ở đây để cho cháu gái con không vui à?” Bà cụ nhỏ giọng nói.

“Chuyện đó… Ôi chao, được rồi, con sẽ bỏ qua cho thằng ranh kia vậy.”

“Vào trong thôi, chắc hẳn tiệc mừng cũng sắp bắt đầu rồi, cười tươi lên cho mẹ, hôm nay nhà họ Lưu chúng ta sẽ được lên †ivi đấy, không được làm mất mặt Tô Dư!”

“Vâng!” Đám người nhà họ Lưu cười hi hi ha ha đi vào trong khách sạn.

Giờ phút này đây, đại sảnh của khách sạn được trang trí vô cùng xa hoa, trên đại sảnh được treo chiếc đèn cung đình màu xanh lam vô cùng tỉnh xảo, tiếng đàn violin trầm bổng vang lên, một đám phụ nữ mặc lễ phục xinh đẹp bị một đám lão già mặc âu phục ôm, say sưa khiêu vũ, xung quanh đều là hương thơm.

Đám phóng viên tụ tập lại ở khu vực đặc biệt, nếu như bọn họ muốn phỏng vấn, nhất định phải nhận được sự đồng ý của đối phương.

Bởi vậy bầu không khí ở bên trong đại sảnh vô cùng hài hòa, mặc dù đối diện với các ống kính, nhưng vẻ mặt của mọi người đều rất tự nhiên.

Sau khi đám người nhà họ Lưu đi vào, những hậu bối trẻ tuổi đều dâng trào cảm xúc kích động, khó lòng kìm chế.

2s N) zm “Trời ạ, đó là Dương Mễ “Đó là Lưu Kiến Hoa à?”

“Còn có Boa nữa! Đó là Boa đấy!”

“Tất cả đều là những ngôi sao nổi tiếng.”

“Trời đất, đây đúng là buổi tụ họp lớn!”

“Thật đúng là bữa tiệc ăn mừng lớn nhất của giới giải trí trong nước, chúng ta có thể đến tham gia bữa tiệc ăn mừng như thế này, thật đúng là quá có mặt mũi.”

“Đây đều là nhờ phúc của Tô Dư”

Người của nhà họ Lưu rất kích động.

“Ôi chao, anh cả, em gái, mẹ, mọi người đến rồi đó à!”

Lưu Lăng Nhiên mặc trên người một bộ lễ phục lộng lấy, bà ta cười híp mắt đi đến.