Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1960



Chương 1960:

“Thế nhưng bữa tiệc ăn mừng sắp bắt đầu rồi!”

“Có lẽ anh ấy có việc gì đấy, cô có thể liên lạc với anh ấy không?” Người phụ nữ kia nói.

“Không gọi được điện thoại cho anh ấy, đoán chừng trong thời gian ngắn cũng không tìm được.” Vẻ mặt Tô Dư tràn đầy khổ sở trả lời.

“Tìm không thấy cậu ta thì thôi, có cậu ta hay không, đều chẳng quan trọng gì, chúng †a vẫn có thể ăn mừng mà.” Lưu Thu Yến vội vàng đứng lên nói.

“Đúng đó, chúng ta nhiều người như thế, chẳng lẽ còn phải vây quanh chuyển động quanh cậu ta à? Nào, nhóc Cẩm, cháu nói với đạo diễn Tống Kính, một lúc nữa bác sẽ mm Tra đến uống với ông ấy ba ly.” Lưu Quốc Bảo ra vẻ phóng khoáng lên tiếng.

Thế nhưng Tô Dư lại lắc đầu, nhỏ giọng nói.

“Dì út, bác cả, lúc trước cháu đã nói rồi, nếu như anh rể Lâm không đến đây, tiệc ăn mừng này không thể tổ chức tiếp.”

Trong lúc nhất thời, nụ cười trên mặt của mấy người nhà họ Lưu cứng đờ.

“Thư ký Vân, cô đi thông báo qua với đạo diễn Tống Kính, nói cho ông ấy biết, người không đến, bảo ông ấy hủy bỏ tiệc ăn mừng đi” Tô Dư thở dài, nói với thư ký kia.

Người được gọi là thư ký Vân gật đầu, quay người rời đi.

“Cái gì?”

Đám người nhà họ Lưu quá mức sợ hãi.

“Khoan đã!”

Bà cụ nhà họ Lưu không ngồi yên được nữa, bà ta đột nhiên đứng lên, gọi lại cô gái tên Thanh Vân kia.

“Bà à, bà còn có việc gì ư?” Thanh Vân hoang mang hỏi.

“Cô đừng vội đi, đừng đi tìm đạo diễn Tống Kính làm gì, chuyện này, chúng tôi cần thương lượng, cần thương lượng.” Bà cụ nhà họ Lưu sốt ruột nói, vẻ mặt bà cụ rất ngưng trọng.

“Bà ngoại, có phải mọi người biết anh rể Lâm ở đâu không?” Tô Dư liếc nhìn thoáng qua bà cụ nhà họ Lưu, thận trọng hỏi.

Bà cụ nhà họ Lưu trầm mặc.

“Không biết… Chẳng ai biết hết.” Lưu Thu Yến vội vã nói.

“Em gái à, em đừng lấy tiền đồ của con gái chị ra làm trò đùa, nếu như bữa tiệc ăn mừng này bị hủy bỏ, sẽ ảnh hưởng lớn đến con bé.” Lưu Lăng Nhiên nhìn chằm chằm vào Lưu Thu Yến, lạnh lùng lên tiếng.

Hiển nhiên bà ta cũng nhìn ra điểm khác thường.

“Chị à, em..” Lưu Thu Yến á khẩu không nói được gì.

“Được rồi, tất cả đừng nói nữa.”

Bà cụ nhà họ Lưu đột nhiên thở hắt ra, trầm giọng nói.

“Nhóc Cẩm, nếu như không có gì thay đổi, hiện tại chắc hẳn anh rể Lâm của cháu đang ngồi ở quán cà phê mới mở ở con đường đối diện, cháu lập tức đến đó tìm cậu ta, chắc hẳn có thể tìm được.”

“Anh ấy uống cà phê ở con đường đối diện ư.”

Tô Dư giật mình. Thanh Vân cũng vô cùng khiếp sợ.

Chuyện này là sao? Không tham gia tiệc ăn mừng lại chạy đi uống cà phê?

Tô Dư cũng không phải là kẻ ngốc, suy nghĩ một lúc mơ hồ đoán được chút gì trong đó, ánh mắt cô ta nhìn về đám người nhà họ Lưu, cẩn thận hỏi.

“Bà ngoại, anh rể Lâm rời khỏi khách sạn… Có phải liên quan đến các người không?”

“Nhóc Cẩm, cháu có ý gì?” Lưu Quốc Bảo cau mày hỏi.

“Bác cả, nếu như anh rể Lâm không đến tham dự tiệc mừng là có liên quan đến mấy m 1/12 người, như vậy chỉ sợ ngoại trừ mấy người, không ai có thể mời anh rể về lại đây.” Tô Dư khẽ căn răng, kiên định nói.

Đám người nhà họ Lưu trầm mặc.

Những lời này của Tô Dư có ý gì, trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ.

Lưu Thu Yến càng thêm tức giận, bà ta hưng hăng trừng mắt nhìn Tô Dư, nghiêm túc nói.

“Tô Dư, những lời này của cháu là có ý gì thế? Cháu muốn đì út với bác cả phải đi cúi đầu, mời cái thằng ở rể kia đến tham gia tiệc mừng hả?”

“Dì út à, cháu cũng không muốn như thế, nhưng những lời cháu nói đều là thật.”

Tô Dư thở dài một hơi, trên gương mặt của cô ta lộ ra vẻ bất đắc dĩ.