Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1973



Chương 1973:

Tô Dư tức đến mức giậm chân, còn muốn nói gì đó, nhưng Lưu Lăng Nhiên lại kéo cô ta sang một bên.

“Tô Dư à, con nghe lời cậu tư đi, việc này con đừng quan tâm làm gì, nếu như con không nghe lời, mẹ sẽ không có đứa con gái này nữa.” Lưu Lăng Nhiên nổi đóa trách mắng.

Tô Dư nghe thấy thế, sắc mặt của cô ta vô cùng trắng bệch.

Cô ta không ngờ rằng người nhà họ Lưu zz N1 10/14 lại chẳng thèm nói đạo lý đến mức này.

“Anh rể”

Tô Dư tuyệt vọng, chỉ có thể đem ánh mắt nhìn về phía Lâm Dương, trên mặt cô ta đều là ấm ức và thống khổ.

“Tô Dư, việc này không trách cô, chuyện đạo diễn Tống Kính, từ đầu đến cuối đều không phải nhằm vào cô, chỉ là một sự trừng phạt nho nhỏ với nhà họ Lưu mà thôi, cô đừng để trong lòng.” Lâm Dương vội vàng an UI.

“Ôi chao, mạnh miệng thật đấy, một sự trừng phạt nho nhỏ với nhà họ Lưu chúng tôi ư? Cậu coi nhà họ Lưu chúng tôi là gì chứ?”

Lưu Thu Yến khinh thường cười mỉa.

“Cũng không nhìn xem bản thân mình có bao nhiêu phân lượng.”

m 14 “Đúng thế, Lâm Dương, rốt cuộc cậu có nghe theo lời chúng tôi đi làm việc không?”

Lưu Tuấn Phi không kiên nhẫn, một lần nữa quát hỏi.

“Không làm.”

“Đây chính là do cậu tự tìm đấy nhé!”

Ánh mắt Lưu Tuấn Phi lộ ra vẻ hung ác.

“Sao nào? Các vị còn muốn đánh người à? Tôi nói cho ông biết, các người, ai dám động đến anh Lâm, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát” Trịnh Tú Lan quát.

“Cô yên tâm đi, chúng tôi sẽ không làm chuyện xúc động như thế đâu, nếu như thật sự làm lớn chuyện này lên, chúng tôi thì không sao, nhưng sẽ ảnh hưởng không tốt đến con đường tương lai của Tô Dư, chẳng qua tôi nghĩ chắc hẳn sẽ có rất nhiều người sẵn lòng giúp đỡ tôi làm chuyện này.”

mm 12/4 Lưu Tuấn Phi lạnh nhạt nói, ông ta cầm điện thoại di động ra bấm một dãy số, đồng thời mở loa ngoài ra.

“Ồ? Ông chủ Lưu đấy hả, sao lại có thời gian rảnh gọi điện thoại cho tôi thế? Ha ha ha…” Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến một tiếng cười hào sảng.

“Anh Trần, chỗ tôi xảy ra chút chuyện, muốn nhờ anh xử lý giúp, không biết anh có tiện không?” Lưu Tuấn Phi nheo mắt nói.

“Ông chủ Lưu quá khách sáo rồi, chuyện của anh cũng chính là chuyện của tôi, anh nói thẳng đi, là ơ nơi nào, lão Trần tôi nhất định sẽ giúp anh xử lý ổn thỏa”

“Quán cà phê mới mở, nằm ở đối diện khách sạn Minh Châu, anh biết chứ?”

“Quán cà phê đối diện khách sạn Minh Châu ư, đây chính là do cô chủ nhà họ Trịnh zz 18/1 mới mở đấy, có chút vấn đề…” Ông Trần kia do dự.

“Số thuốc mà anh cần… Tôi đồng ý.” Lưu Tuấn Phi đột nhiên nói.

Ông Trần kia nghe xong, lúc này lập tức võ bàn một cái, quát to.

“Móa nó chứ, chơi luôn!”

“Được, ha ha ha, tôi sẽ ở đây chờ.”

Lưu Tuấn Phi cất tiếng cười to, cúp điện thoại, ánh mắt trêu tức nhìn qua Lâm Dương.

Sắc mặt của Tô Dư. trắng bệch đến cực điểm, cơ thể của cô ta mềm oặt, người đã có chút đứng không vững.

Ở đất Giang Thành này, Trịnh Tú Lan cũng được xem như là có chút thanh danh, đương nhiên thực lực không thể khinh thường.

Thế nhưng đưới tình huống cho dù đối phương đã biết rõ có Trịnh Tú Lan ở đó còn đám ra tay, điêu này đã chứng minh địa vị của đối phương không nhỏ.

Lần này nên làm như thế nào đây? Tô Dư cảm thấy vô cùng lo lắng, cô ta vội vàng tránh thoát khỏi Lưu.

Tăng Nhiên, dự định lấy điện thoại đi động ra gọi điện báo cảnh sát.

“Tô Dư, cháu làm gì thế?”