Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 2063



Chương 2063:

Chất độc của nó chạy quanh trong cơ thể Lý ch sm Tô Nhan, vì thế rất khó để loại trừ ra ngoài. Hơn nữa nó còn ảnh hưởng đến chất độc của hoa tuyệt mệnh, khiến chất độc mà tôi đã áp chế được lại lần nữa phát tác.”

Lâm Dương khàn giọng nói: ‘Hãy nhanh chóng sắp xếp phòng phẫu thuật, tôi sẽ cấp cứu cho Tô Nhan.”

“Bác sĩ Lâm, chất độc trên người cô Tô Nhan hiện tại rất dễ bị kích thích, mà kích thích một chút sẽ làm tăng độc tính, nếu không xử lý tốt, tôi sợ cô Tô Nhan… Sẽ gặp nguy hiểm… “

Phương Vũ Yên ngập ngừng mím môi, thận trọng nói: “Tôi nghĩ… Việc truyền dịch tạm thời là cách tốt để ổn định độc tố cho cô ấy. Ngày mai hãy tiến hành phẫu thuật.”

“Ngày mai sao? Phẫu thuật kiểu nào?”

Lâm Dương nghiêng đầu.

“Phẫu thuật… Cắt bỏ tứ chỉ…” Phương Vũ Yên thì thào.

Điều này có nghĩa là gì, mọi người đều biết.

Lâm Dương lạnh lùng nhìn cô ta chằm chằm, một lát sau mới lắc đầu.

“Cách làm của cô cơ bản chỉ là hút bỏ những độc tố tích lũy trong tay và chân cô ấy, giữ lại mạng sống cho cô ấy mà thôi, phương pháp này quả thật vô cùng hữu hiệu. Thế nhưng nếu cứ như thế thì việc cô ấy sống hay chết có khác gì nhau đâu chứ? Cô nghĩ rằng Tô Nhan có thể tiếp nhận nổi không?”

“Nếu thế thì tôi nghĩ rằng chết sẽ tốt hơn!” Phương Vũ Yên nói ngay.

Lâm Dương không trả lời, lấy một chút thảo dược từ trong ngực ra đưa cho Phương Vũ Yên.

“ 8/1 Đôi mắt như ngọc của Phương Vũ Yên đột nhiên nhắm chặt vài lần, cái miệng nhỏ nhắn của cô ta mở ra thành hình chữ ‘O’.

“Đây là …” Giọng nói của cô ta run run.

“Đem cái này đi nấu lên, đợi đến khi tôi chữa trị cho Tô Nhan xong thì đút cho cô ấy uống.”

Lâm Dương nhẹ giọng nói.

Đôi bàn tay trắng nõn của Phương Vũ Yên cẩn thận nhận lấy những loại thảo dược quý hiếm kia, nhìn những loại thảo dược này, lòng cô ta cảm thấy hoảng hốt.

“Chẳng trách anh lại nói như thế, hóa ra là anh nắm chắc… Phương Vũ Yên nhẹ nhàng nhẹ gật đầu: “Được, vậy tôi sẽ đi chuẩn bị!”

Phương Vũ Yên nhanh chóng bước ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt.

Lâm Dương lập tức yêu cầu y tá chuyển Tô Nhan đến phòng cấp cứu.

Lúc này, Thủy Bình Vân cũng nhanh chóng bước tới.

“Chủ tịch Lâm…”

“Bên phía Mã Hải xảy ra chuyện gì sao?” Lâm Dương khàn giọng hỏi.

Thủy Bình Vân ngập ngừng cắn môi dưới, cúi đầu không nói gì.

“Đưa tôi đến đó xem một chút.” Lâm Dương nghiêm túc nói.

“Vâng thưa chủ tịch Lâm.”

Tình hình của Mã Hải tốt hơn Tô Nhan rất nhiều.

Ông ta nằm trên giường bệnh, hô hấp vẫn còn rất yếu ớt, hai mắt khép hờ, như thể vẫn còn ý thức.

Nhìn thấy Lâm Dương bước vào, hai mắt Mã Hải lập tức trợn to.

Ông ta mở miệng muốn nói gì đó, nhưng hai cánh môi run đến mức không thốt nên lời.

Lâm Dương bước tới, đưa tay bắt mạch cho ông ta, đảo mắt một cái, nhanh chóng hiểu rõ mọi chuyện.

“Từ cổ trở xuống đều bị liệt hết toàn bộ, dây thần kinh ở mặt cũng bị tê dại. Cần phải dùng máy thở để hỗ trợ cho việc hô hấp.

Trung tâm thần kinh có hiện tượng bị trúng độc nhẹ, ý thức rời rạc, sinh mệnh đang dần mất đi.”

Lâm Dương khàn giọng nói, lấy kim châm cứu ra, cắm vào cổ Mã Hải một kim châm cứu.