Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 2152



Chương 2152:

Quyền cước của ông ta càng thêm hung mãnh, không có chiêu thức hoa mỹ gì, lại giống như súng máy liên thanh điên cuồng nã về phía Lâm Dương.

Lâm Dương không ngăn cản nổi, đành phải lùi lại, trên dưới toàn thân đều bị trúng quyền cước.

Mỗi một quyền, mỗi một cú đá đều mang theo kịch độc.

Lâm Dương che ngực, cũng không phải là đối phương dùng lực lượng đơn thuần khiến cho cơ thể anh đau đớn mà chính là kịch độc khủng khiếp kia khiến cho Lâm Dương không chống đỡ được.

“Phụt!” Lâm Dương trực tiếp hộc ra một ngụm máu tươi.

Máu vung vãi trên mặt đất, phát ra những tiếng xì xì kỳ quái, máu cũng là một màu đen kịt, khiến cho người nhìn cảm thấy da đầu tê dại.

Lâm Dương thua, đó là suy nghĩ của tất cả mọi người đang có mặt ở đây.

“Từ lúc thôn Dược Vương do tôi dẫn dắt đến nay, thế gia, tông môn ở khắp nơi có ai dám không sợ? Ai dám không sợ chứ? Vì sao mà bọn họ lại đối với thôn Dược Vương của †ôi cúi đầu xưng thần, kính sợ thôn Dược Vương? Chính bởi vì thôn Dược Vương tôi là thiên hạ đệ nhất dùng độc! Bất kỳ một lực lượng nào dám ngỗ nghịch với thôn Dược Vương đều sẽ bị thôn dược vương của chúng tôi diệt trừ! Chúng tôi có thể lặng yên không một tiếng động độc sát hết tất cả bọn chúng, có thể khiến cho tất cả những kẻ được gọi là cường giả kia không một tiếng động chết đi, Tiêu Tiến Đạt à, cậu là đệ tử ưu tú, việc này, tôi phải thừa nhận, nhưng việc này cậu quá mức vô tri, cậu căn bản không hiểu rõ mình đang phải đối mặt với ai, cậu đã là người qua chết!”

Bề trên chắp tay sau lưng, nhìn thoáng Lâm Dương với thương tích đầy người, ông ta lộ ra nụ cười thản nhiên.

“Tôi dự định biến cậu thành một độc nhân, sau đó lại ngâm cậu trong thuốc, tôi muốn đem cậu luyện chế thành thuốc để tôi phục dùng, Tiêu Tiến Đạt, không biết đối với kết cục này, cậu có cảm thấy hài lòng không?”

Mọi người đều hãi hùng khiếp vía.

“Không!”

Bên này Tô Vũ Nhi lại không chịu đựng được nữa, cô ta xông lên phía trước, quỳ sát bề trên, điên cuồng gào thét.

“Cầu xin ngài, bề trên, tôi cầu xin ngài tha cho anh ấy một lần đi, chỉ cần ngài đồng ý buông tha cho anh ấy, ngài muốn tôi làm cái gì tôi cũng sẵn lòng!”

“Ừm?”

Người xung quanh cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn.

Tô Vũ Nhi sao thế? Sao lại muốn cầu xin cho Tiêu Tiến Đạt chứ?

Hai người bọn họ không nên có quan hệ gì với đúng.

“Vũ Nhi, con đang làm gì vậy? Còn lại dám vì tên phản đồ này mà cầu xin ư?” Tô Bảo Minh giận tím mặt.

Nhưng Tô Vũ Nhi ngó lơ ông ta, cô ta không ngừng dập đầu cầu xin bề trên, phần trán trơn bóng trắng nõn đã bị đập đến mức chảy máu.

“Cô là cái thá gì chứ? Biến đi!” Sắc mặt bề trên không chút thay đổi, quét mắt nhìn thoáng qua Tô Vũ Nhi.

“Bề trên!”

“Người đâu, nhanh dẫn cô ta đi, nghỉ lễ luyện dược sắp bắt đầu rồi, người đầu tiên bị cắt thành thuốc dẫn chính là cô ta, đến lúc đó cũng không cần quan tâm đến sống chết của cô ta, nếu như chết, lập tức làm thành thuốc dẫn là được.”

“Vâng bê trên!”

Có người đến gần nói.

“Vũ Nhi, cô xuống dưới trước đi tôi còn chưa thual” Tiêu Tiến Đạt lau vết máu trên khóe môi của mình, khàn giọng nói.

Thế nhưng lúc này đây, hình như Tô Vũ Nhi không nghe được lời anh ta nói, cả người lảo đảo đứng lên, ánh mắt run rẩy, đột nhiên xông về phía Tô Bảo Minh ở cách đó không xa.