Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 2157



Chương 2157:

Giống như sóng to gió lớn.

Mỗi một chiếc kim châm cứu này giống như một thanh kiếm, đều mang theo uy lực một kích mất mạng.

Dù sao độc tố trên mỗi chiếc kim châm cứu này đều là do thôn Dược Vương tự mình điều chế.

Chẳng qua vào lúc này đây, Lâm Dương cũng không chịu yếu thế, song chưởng cuồng vũ, hình như ở lòng bàn tay anh có một ngọn lửa màu đen đang bốc lên, cho dù những chiếc kim châm cứu ở bốn xung quanh vô cùng kinh khủng, nhưng dưới sự vây quanh của ngọn lửa màu đen này, lại có chút không đâm vào được trong cơ thể.

Trong lòng bề trên có phần kiêng ky, loại thủ đoạn này, cho dù là bản thân ông ta cũng – 22 chưa từng thấy qua.

“Hắc tịch vô dại” Lúc này, Lâm Dương đột nhiên lớn tiếng quát.

Bề trên ý thức được sự khác thường, ông †a giống như phát điên lùi lại về sau.

Ông ta vừa lui lại, cơ thể của Lâm Dương lại một lần nữa bộc phát ra một ngọn lửa màu đen.

Ngọn lửa này uyển chuyển như hoa sen, bao bọc lấy anh, cũng đem tất cả mọi thứ bên cạnh anh cắn nuốt hết.

Tất cả cây cối, thậm chí là nhà cửa xung quanh đều bị bao phủ trong ngọn lửa màu đen này.

Sao mà hùng vĩ như thết Giống như một đóa sen thần trong bầu trời.

Đợi đến khi ngọn lửa này tiêu tán, tất cả mọi người đều nghẹn họng nhìn trân trối, da đầu không ngừng tê dại.

Chỉ thấy mọi thứ bị ngọn lửa này chạm vào, tất cả đều bị ăn mòn sạch sẽ, hóa thành tro tàn.

Nhà cửa không có, cây cối biến mất không còn bóng dáng, cho dù là khắp nơi đều bị ngọn lửa này cản nuốt hết.

Chỉ sợ cho dù là sắt thép kim cương, dưới sức mạnh của ngọn lửa này đều sẽ biến thành một làn khói xanh rồi tiêu tán.

“Đây là lửa gì thế?”

“Thật đúng là đáng sợ.”

“Vì sao bỗng nhiên thằng cha này lại tạo ra lửa thế? Cậu ta là thần tiên hả?”

Người thôn Dược Vương đứng xung quanh đều bị dọa cho đến mức sắc mặt trắng bệch, liên tiếp lùi về sau, trên mặt mỗi người đều tràn ngập sợ hãi.

“Bề trên!”

Lúc này Tô Bảo Minh đột nhiên gào thét thê lương một tiếng, mọi người đều nhìn theo †âm mắt của ông ta.

Lúc này bọn họ mới phát hiện ra, ở trên ngực và hai chân của bề trên đều bị ngọn lửa cổ quái này thiêu đốt đến mức máu thịt be bét, vô cùng thê thảm.

May mắn bề trên chạy nhanh, nếu không chỉ sợ lúc này ông ta đã sớm bị ngọn lửa cổ quái kia thiêu đốt thành tro tàn.

“Hả? Ngay cả bề trên cũng bị thương nặng, ngọn lửa này quá đáng sợ rồi!”

“Người này thật sự là thần tiên ư?”

Người của thôn Dược Vương càng thêm sợ hãi.

Nhưng bề trên lại liên tục lắc đầu, hừ lạnh một tiếng, nói.

“Sao người này có thể là thần tiên chứ?

Mấy người suy nghĩ nhiều rồi.”

“Vậy ngọn lửa mà cậu ta phóng ra?”

“Đây không phải là lửa, mà chính là thể khí mà thôi.”

“Thể khí ư?”

“Bề trên, nếu như đó chỉ là thể khí, sao nó lại có thể đốt cháy nhà cửa cây cối, thậm chí còn có thể tiêu hủy khắp nơi như vậy?” Một trưởng lão trầm giọng hỏi.