Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 2194



Chương 2194:

“Cái gì?”

Tất cả mọi người mơ hồ rồi.

“Lập tức thả ông cụ Thiệu ra! Như vậy tôi có thể cho các anh bò rời khỏi đây!”

Vẻ mặt Lâm Dương không chút thay đổi, lạnh nhạt nói.

Người đàn ông trung niên kia nhìn thấy thế, sắc mặt nhanh chóng trâm xuống.

Chỉ với một cú đá đã khiến chàng thanh niên kia tàn phết Lực chân này cũng không phải một bác sĩ Đông Y bình thường có thể làm được.

“Các vị là ai?” Người đàn ông trung niên nhận thức được tình hình không ổn, bèn khàn giọng lên tiếng.

“Những lời này hẳn là tôi nên hỏi các người mới đúng chứ? Các người là ai? Vì sao lại đến đây gây chuyện? Vì sao lại muốn tìm Mã Hải?” Lâm Dương lạnh lùng hỏi.

“Chúng tôi sao?” Người đàn ông trung niên lắc đầu một cái: “E rằng các vị không có tư cách để biết chúng tôi là ai!”

“Các ông là người của Trường Cổ đúng không?” Không đợi người đàn ông nói hết câu, Lâm Dương nhanh chóng lên tiếng ngắt lời.

Lời nói của anh vừa phát ra, sắc mặt của tất cả những người kia trở nên trắng bệch, khó tin nhìn Lâm Dương.

“Sao cậu lại biết Trường Cổ chứ?” Người đàn ông trung niên truy hỏi ngay.

“Trông dáng vẻ này của ông thì quả nhiên chuyện này là do Trường Cổ của các người động tay động chân!” Lâm Dương hít một hơi thật sâu, khàn giọng nói: “Vốn là tôi không hề muốn chọc vào Trường Cổ thế nhưng nếu các người đã đến đây uy hiếp thì cũng không thể trách tôi rồi!”

Nói xong, Lâm Dương đi về phía những người này.

“Trước tiên đối phó với cậu ta trước đi!”

Người đàn ông trung niên cảm thấy không ổn, nhanh chóng kêu lên.

Tất cả mọi người lập tức xông về phía Lâm Dương.

Các loại quyền cước đều hướng về phía Lâm Dương.

Nhưng Lâm Dương cũng không phải là người mà những người này có thể dễ dàng đối phó như thế.

Thế nhưng chỉ sau một lúc, những người này nhanh chóng theo chân của những người ban đầu. Từng người nhanh chóng té xuống đất, kêu rên không ngừng, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.

Sắc mặt người đàn ông trung niên trở nên tái mét, liên tục lùi về sau.

Lực chiến đấu của Lâm Dương nằm ngoài sức tưởng tượng của ông ta.

Không thể khống chế được thế cục nữa.

“Mau dừng tay!”

Lúc này, có một tiếng nói vang lên.

Lâm Dương nhìn thì mới phát hiện người ban nấy vừa bắt ông cụ Thiệu lúc này đột nhiên cầm lấy một cây kéo trên bàn bên cạnh, đặt lên cổ ông cụ, vội vàng hét lên: “Nếu cậu còn dám làm bậy thì tôi sẽ… Tôi sẽ nhanh chóng kết liễu mạng sống của ông già này đấy.”

Khi nhìn thấy cảnh tượng này, người đàn ông kia thở dốc: “Cái tên ngu ngốc kia, cậu đang làm cái gì thế kia? Mau bỏ tay xuống ngay!”

Người kia cảm thấy hơi choáng váng.

Hoa cả mắt.

Lúc này, có rất nhiều người học việc của phòng khám nhanh chóng chạy tới vây quanh người kia.

“Anh đang làm gì đấy?”

“Anh mau buông thầy tôi ra đi!”

“Đừng làm thầy tôi bị thường!”

“May buông tay ra!”