Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 2197



Chương 2197:

Không bao lâu sau, đám người đàn ông trung niên kia liền bị tạm giam.

“Chờ một chút, tôi muốn gọi điện thoại!

Tôi muốn gọi điện thoại.”

Người đàn ông trung niên kia vội vàng yêu cầu.

Viên cảnh sát tuần tra cũng không từ chối.

Sau khi điện thoại vừa kết nối, người đàn ông trung niên kia gấp gáp nói: “Ngài à, bây giờ chúng tôi đang ở trong cục cảnh sát Giang Thành.”

“Tôi biết hết tất cả!” Một giọng nói khàn khàn truyền tới từ đầu dây bên kia.

“Thưa ngài, chúng tôi…”

“Các người đã làm chuyện này quá tệ, hơn nữa anh cũng biết bên phía tôi rồi, bên này đã đưa ra cảnh cáo, không cho phép chúng tôi nhúng tay vào chuyện này, vì thế…

Các người cứ ở Giang Thành đợi thêm vài ngày nữa đi.”

Nói xong, đầu dây bên kia nhanh chóng cúp máy.

Người đàn ông trung niên nhanh chóng trố mắt nghẹn họng.

Ông ta ý thức được rằng mình đã bị đám người này bỏ rơi…

Nhóm người Lâm Dương viết biên bản xong thì nhanh chóng ra về.

Bên trong phòng khám.

“Chủ tịch Lâm, giải quyết nhóm người kia sao rồi?” Mã Hải đang ngồi trên xe lăn vội vàng lên tiếng hỏi.

“Đã giải quyết ổn thỏa cả rồi, hơn nữa cũng đã xác định họ là người của Trường Cổ” Lâm Dương bình tĩnh nói.

“Đúng như tôi dự đoán… Chủ tịch Lâm, vậy bây giờ chúng ta nên làm gì đây?”

Lâm Dương nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Thông báo cho Hà Vĩ Hùng, nói ông ấy hẹn giúp tôi một người, tôi muốn nói chuyện với người kia.”

“Chủ tịch Lâm muốn hẹn gặp ai?”

“Lã Tiến VũI”

Học viện phái Nam Y đã bị nhà họ Đinh dẹp sạch.

Tất cả các tòa nhà bên trong học viện đều đã bị san bằng. Xem ý của người ở Trường Gổ thì có vẻ họ muốn biến học viện trở thành một khu vui chơi.

Hoàn toàn chính xác, nếu khu đất này mà dùng để làm bệnh viện thì thật sự quá lãng phí. Nếu dùng làm trường học thì sẽ thích hợp hơn. Lúc trước, học viện phái Nam Y không chỉ là nơi để chữa bệnh mà nó còn là nơi dạy người khác cách chữa bệnh. Thế nhưng người ở Trường Cổ không tùy tiện dạy học.

Quy tắc ở Trường Cổ vô cùng nghiêm ngặt. Nếu muốn gia nhập vào Trường Gổ thì cũng cần phải có một thực lực và khả năng tài chính nhất định. Người bình thường sẽ không thể nào tiếp xúc được với những người ở giai cấp này.

Hà Vĩ Hùng và Lã Tiến Vũ cũng được xem là bạn cũ.

2 NI 74 Biết được ý của Lâm Dương, Hà Vĩ Hùng nhanh chóng gọi điện cho Lã Tiến Vũ.

“Cái gì? Muốn nói chuyện sao?” Ở đầu dây bên kia, Lã Tiến Vũ cười thành tiếng: “Vĩ Hùng à Vĩ Hùng, không phải tôi đã nói với anh rồi sao? Ban đầu lúc tôi đến học viên phái Nam Y để gặp bác sĩ Lâm của các anh.

Thế nhưng khi đó bác sĩ Lâm của các anh đã từ chối tôi. Thế mà bây giờ lại muốn tới tìm tôi để nói chuyện, có gì để nói đâu chứ? Mấy người không cảm thấy uổng công vô ích sao?”

“Tiến Vũ à, người muốn nói chuyện với anh cũng không phải là tôi, mà là những người khác.”

“Ai?”

“Anh tới đây sẽ biết thôi!”