Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 2202



Chương 2202:

“Vâng! Hội trưởng, bây giờ tôi sẽ đi chuẩn bị ngay!”

Lã Tiến Vũ xoay người đi thẳng.

Hội trưởng lập tức xoay đầu đi viết báo cáo.

Nhưng vào lúc này, một bóng dáng vội vã chạy vào.

Hội trưởng đưa mắt nhìn lại, rõ ràng là thư kí Ngô.

“Hội trưởng, có tin tình báo khẩn cấp!”

Thư ký Ngô gấp gáp nói, trên mặt là vẻ kinh hãi.

“Xảy ra chuyện gì mà hốt hoảng như vậy?” Hội trưởng cau mày.

“Hội trưởng! Vừa mới nhận được tin, thôn dược vương… không còn nữa!” Giọng nói của thư ký Ngô có vẻ run rẩy.

Lạch cạch!

Cây bút trong tay hội trưởng rơi thẳng xuống đất, đột nhiên đứng lên, không thốt ra được gì nhìn trân trối: “Ông nói gì cơ?”

“Tình báo điều tra tin tức được cử đi thôn dược vương đã gọi điện thoại đến! Thôn dược vương biến mất rồi! Toàn bộ thôn dược vương bị san bằng rồi! Người trong thôn chết hơn một nửa, một nửa địa bàn thôn dược vương đã biến thành khu vực độc hại! Thôn dược vương! Xong đời rồi Hội trưởng nghe xong, đặt mông ngồi xuống ghế, cả người suýt nữa thì bị tê liệt luôn.

“Là ai làm? Nói cho tôi biết… Ai đã làm?”

Rất lâu sau, hội trưởng thều thào nói.

“Cũng chưa chắc chắn lắm, nhưng căn cứ vào điều tra biểu hiện… Là… Là bác sĩ Lâm!”

“Cái gì? Bác sĩ Lâm?”

Hội trường gần như thét chói tai.

“Hội trưởng, thôn dược vương không có tín hiệu không thể gọi điện thoại. Internet cũng không truyền thông tin được, lúc chúng ta nhận được tin tức này cũng đã khuya lắm rồi, tôi sai người điều tra giám sát đường ngoài núi của thôn dược vương thì phát hiện bác sĩ Lâm đã từng xuất hiện ở đó…” Thư ký Ngô nói đến đây, muốn nói tiếp lại thôi, giọng nói run run.

Hội trưởng tiến lên mấy bước, níu lấy cổ áo ông ta, gầm nhẹ: “Ông đừng nói với tôi là…Bác sĩ Lâm đã diệt cả thôn dược vương đấy nhé?”

“Hội trưởng… Tôi… Tôi không biết…

Nhưng… Có lẽ có liên quan đến bác sĩ Lâm…”

Thư ký Ngô lắc đầu, nói lắp ba lắp bắp.

Vừa nói xong, toàn thân hội trưởng rùng mình, thấy lạnh toát từ đầu đến chân.

“Như vậy thì, đã không thể động đến bác sĩ Lâm nữa rồi…”

Hội trưởng chợt ngẩng đầu, gấp gáp hô lên: “Nhanh! Nhanh giúp tôi gọi điện thoại cho Lã Tiến Vũ! Gọi ông ta quay lại! Nhanh!”

“Vâng, vâng thưa hội trưởng!”

Thư ký Ngô vội móc điện thoại ra, bấm một dãy số.

Nhưng điện thoại gọi đi lại không có ai nghe máy.

“Hội trưởng…Điện thoại gọi không được…

Hội trưởng sợ đến mức suýt ngã trên mặt đất.

Xuống máy bay, Lã Tiến Vũ lập tức xuất phát tới một “căn cứ địa” của Trường Cổ nằm ở Giang Thành.

Ông ta tiện đường gọi một cuộc điện thoại cho Hà Vĩ Hùng.

Trước đó ở trên máy bay nên không có tín hiệu.

“Có chuyện gì sao?” Giọng nói của Hà Vĩ Hùng vẫn có chút lạnh lùng như cũ.

Rất dễ nhận thấy, ông ta đã chẳng còn bao nhiêu ấn tượng tốt đối với người bạn thân nhiều năm này của mình.