Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 2216



Chương 2216:

Hứa Ngọc Thanh nghe thế, sắc mặt bà ta biến đổi.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, đồng loạt quay ra nhìn Hứa Ngọc Thanh.

“Mày nói bậy bạ gì thế? Chuyện này…

Tao… Tao làm sao biết được?” Hứa Ngọc Thanh nói chuyện cà lăm, luống cuống không rõ.

“Làm sao mẹ không biết? Tô Nhan bị trúng độc không phải do mẹ sao?” Lâm Dương hừ lạnh.

“Cái gì?”

Cả căn phòng xôn xao.

“Ngọc Thanh! Rốt cuộc là chuyện gì?”

Ông cụ Hứa chợt đứng dậy, nghiêm túc nhìn chằm chằm Hứa Ngọc Thanh.

“Ba, con… con…” Hứa Ngọc Thanh khóc không ra nước mắt, không biết nên giải thích như thế nào.

“Chẳng lẽ chuyện này quả thật có liên quan với con? Tốt nhất con nên nói thực hư cho ba! Nếu không ba tuyệt đối sẽ không tha cho conl”

Ông cụ Hứa quát lên.

“Ba, chuyện không phải như ba nghĩ, Tô Nhan là con gái con, sao con lại muốn hại Tô Nhan được chứ? Còn thuốc độc… Thuốc độc…

Con… Con chẳng qua là…” Hứa Ngọc Thanh ấp úng, nhưng không nói ra được nguyên do.

Người Nhà họ Hứa nhìn thấy, trong lòng đã tỏ.

Sợ rằng chuyện này… có điều quái lạ.

Có lẽ đúng như Lâm Dương nói.

“Con..” Ông cụ Hứa tức gần chết.

“Ông chủ, không xong rồi!”

Ngay tại lúc này, một tràng âm thanh dồn dập vang lên.

Tất cả người nhà họ Hứa đồng loạt quay lại.

Lại thấy vệ sĩ vốn nên đứng gác trước cửa đột nhiên vọt vào, mà sau lưng anh ta, còn có một đoàn người áo đen đi theo.

Người cầm đầu là Uông Hiểu Mạn và anh Sơn…

“Hiểu Mạn? Anh Sơn?”

Hứa Vân bất ngờ.

“Lâm Dương đâu? Kêu nó cút ra đây!”

Mặt anh Sơn vô cảm quát lên, khí thế hừng hực bước vào phòng chính.

Giọng nói này khiến người nhà họ Hứa ở đây bị chấn trụ rồi.

“Anh Sơn, anh đây là…” Hứa Thiên Bảo tiến lên trước, vẻ mặt nịnh nọt.

“Hứa Thiên Bảo?” Người tên anh Sơn liếc mắt một cái, hừ lạnh nói: “Lâm Dương ở đâu?

Bảo cậu ta cút ra đây! Nhanh!”

“Không phải là Lâm Dương đang ở trong đại sảnh sao?” Hứa Thiên Bảo chỉ bóng người sau lưng đám Uông Hiểu Mạn, anh Sơn nói.

Lâm Dương xoay người.

“Ha ha, xem ra chúng ta có thể chậm rãi tính sổ rồi.” Lúc này Uông Hiểu Mạn cười mỉa.

“Hiểu Mạn! Cậu chủ Sơn, hai người làm gì vậy?” Ông cụ Hứa đứng dậy, lông mày nhíu chặt hỏi.

“Ông cụ Hứa cũng ở đây sao? Vậy thì chuyện này dễ giải quyết rồi!”

Người đàn ông tên anh Sơn đi lên trước, chỉ vào Lâm Dương nói: “Con chó không biết tốt xấu này, vậy mà muốn giết tôi! Ông cụ Hứa, chuyện này dù thế nào tôi cũng phải yêu cầu một lời giải thích về vấn đề này, đúng không?” Anh Sơn lạnh nhạt nói.