Trong một căn phòng u ám, Huỳnh Lam ngồi trước bàn hút thuốc.
Trên người ông ta có nhiều chỗ băng bó, là vừa mới xuất viện.
Huỳnh Lam nhìn chăm chằm vào người đang ngồi trên giường với vẻ chán chường trước mặt kia một cách oán giận, trong mắt tràn ngập thù hận.
Khoảng thời gian trước ông ta gặp phải một trận tập kích và tìm được đường sống từ trong cái chết, sau đó mới chứng thực được tất cả chuyện này đều do nơi được gọi là Trường Gổ kia.
Người ngồi trước giường chính là Lã Tiến Vũ, người của Trường Cổ, làm sao ông ta có thể không nhìn với ánh mắt hình viên đạn được?
Lã Tiến Vũ đứng ngồi không yên, cực kỳ kiêng dè.
Ông ta đã từng nghe nói đến Huỳnh Lam, bác sĩ Lâm đã kêu Huỳnh Lam tới đây trông chừng ông ta, ông ta hiểu việc mình muốn chạy chắc chắn chỉ là suy nghĩ hão huyền!
Lúc này, một tiếng vang trong trẻo truyền tới.
Cả người Lã Tiến Vũ run rẩy, đưa mắt nhìn qua, lại chỉ thấy cửa phòng mở ra, và Hà Vĩ Hùng với mái tóc bạc bước vào.
“Vĩ Hùng!”
Lã Tiến Vũ mừng rỡ, đứng phắt dậy.
“Ông Hài”
. 10/14.
Huỳnh Lam cũng vội vàng đứng dậy, thái độ cung kính.
“Ông Huỳnh, đã vất vả cho ông rồi.”
“Ông đừng khách sáo quá, xin hỏi ông tới đây có chuyện gì sao?” Huỳnh Lam hỏi.
“Thầy kêu tôi tới hỏi riêng Lã Tiến Vũ vài câu.” Hà Vĩ Hùng nghiêm túc đáp.
“Được, vậy ông cứ từ từ nói chuyện, tôi ra ngoài trước.”
Huỳnh Lam đứng dậy rời đi, đóng cửa lại.
Lã Tiến Vũ vội vàng đứng dậy và nhìn Hà Vĩ Hùng.
“Vĩ Hùng, ông tới dẫn tôi đi sao?” Ông ta hỏi với tâm tình kích động.
“Phải.
Hà Vĩnh Hùng gật đầu.
Lã Tiến Vũ vui mừng.
“Vĩ Hùng, tôi biết tình cảm nhiều năm như vậy của chúng ta vẫn còn! Tôi biết mài”
Ông ta rơi nước mắt đầy mặt.
“Tiến Vũ, tôi có thể đưa ông ra ngoài, nhưng còn phải xem bản thân ông đã. Nếu ông muốn ra khỏi đây, hiển nhiên có thể bình yên rời đi, còn nếu ông không muốn đi, vậy không ai có thể giúp ông được.” Hà Vĩ Hùng lạnh nhạt đáp.
Lã Tiến Vũ sững sờ, mơ hồ nhận ra điều gì đó.
“Vĩ Hùng, ý trong lời nói này của ông là…”
“Ở đây có hai bình dược, là thầy tôi đã đưa cho tôi. Tôi đề cử ông hãy chọn bình bên trái, nếu ông không muốn… ông có thể chọn bên phải. Nhưng tôi hy vọng ông đừng chọn nó, bởi vì chọn nó, thì đây sẽ là lần gặp mặt -. 1214 cuối cùng.. của tôi và ông!”
Hà Vĩ Hùng nói với vẻ mặt thương cảm, có chút đau đớn.
Sắc mặt của Lã Tiến Vũ tái nhợt đến cực điểm.
Rất dễ nhận thấy, bình bên trái chính là độc dược có tính trì hoãn, Lâm Dương giao nó cho Hà Vĩ Hùng để chống chế ông ta, mà bình bên phải này… lại chính là độc dược chí mạng!