“Lâm Dương, sao anh không nói gì thế? Chẳng lẽ là anh sợ ư? Nếu như anh không đám đi vào, bây giờ quay về nhà vẫn còn kịp đấy, không ai châm chọc anh đâu, ha ha ha”
“Anh đã muốn ởi cùng tôi, vậy thì đi thôi.”
Lâm Dương gật đầu đồng ý.
Nếu đi theo những người này vào bên trong, có lẽ sẽ giúp đỡ cho việc che giấu hành tưng của anh, đến lúc đó có thể trợ giúp được cho kế hoạch của anh.
“Ồ, có đũng khí đấy!”
Đặng Khải Phong cười nói, đáng vẻ được như ý.
“Vậy chúng ta vào trong thôi.”
“Được.”
Bốn người kết bạn với nhau, đi về phía đầm Ám Long.
Thông qua cuộc nói chuyện ngắn ngủi giữa Đặng Khải Phong và hai cô gái, Lâm Dương biết được, hai cô gái này quả nhiên là làm việc trong ngành tin tức truyền thông.
Cô gái có dáng vẻ lạnh lùng tên Trương Bảo Ngọc, cô gái ngây ngô tên gọi Hứa Thanh Thủy, hai người là phóng viên của tòa soạn báo Mặt Trời.
Hứa Thanh Thủy là phóng viên thực tập, đi theo làm.
trợ thủ cho Trương Bảo Ngọc.
Mà Trương Bảo Ngọc này, hình như cô ta muốn đào ra nào có giá trị, cô ta đều rất quan tâm.
Tĩnh như Đặng Khải Phong có hứng thú với cô gái tên Trương Bảo Ngọc này, cho nên lộ ra tin tức liên quan đến đầm Ám Long với Cô ta.
Quả nhiên Trương Bảo Ngọc dao động.
Đặng Khải Phong nhân cơ hội giới thiệu bản thân mình, tuyên bố mình có thể làm vệ sĩ đi cùng bọn họ, cứ như thế, ba người bọn họ đi đến nơi này.
“Chị Bảo Ngọc, nơi này thật âm t”
Vừa vào đến bên trong đầm Ám Long, nhìn qua rừng, cây rậm rạp ở xung quanh, Hứa Thanh Thủy có chút hốt hoảng, theo sát Trương Bảo Ngọc, run rẩy nói.
Trương Bảo Ngọc không lên tiếng, nhưng gương mặt nhỏ nhắn của cô ta cũng rất căng thẳng.
“Bảo Ngọc, Thanh Thủy, hai cô đừng sợ, đã có tôi ở đây rồi, nếu có nguy hiểm gì, tôi sẽ giúp hai người giải quyết.” Đặng Khải Phong vội vàng vỗ ngực một cái, dáng vẻ tràn đầy tự tin.
Hai người khẽ gật đầu.
Lâm Dương nhìn thoáng qua bọn họ, mở miệng nói.
“Đặng Khải Phong, làm sao anh lại biết chuyện có rất nhiều võ giả đi đến đầm Ám Long tìm kiếm bảo tàng vậy?”
Ngay khi câu nói này vừa vang lên, Đặng Khải Phong liếc nhìn thoáng qua anh một cái, khế nói.
“Vậy sao anh lại biết được?”
“Rất đơn giản, bởi vì tin tức này là do tôi thả ra.” Lâm Dương thẳng thắn nói.
“Ha ha ha, cậu thả ra tin tức ư? Đừng đùa với tôi chứ? Ha ha ha…” Đặng Khải Phong ôm bụng cười mãi không thôi.
Trương Bảo Ngọc và Hứa Thanh Thủy cũng nhìn thoáng qua anh, lông mày của bọn họ hơi cau lại.
Tuy hai người bọn họ không ở trong giới võ thuật, nhưng cũng biết một số việc trong giới võ thuật Việt Nam, bọn họ sống bằng nghề này, chuyện gì cũng biết sơ bộ, cộng thêm bản thân Đặng Khải Phong là người tập võ, trên đường đi anh ta cũng đã giới thiệu sơ qua về tình hình trong giới võ thuật, bọn họ có chút hiểu rõ.