Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 2307



Chương 2307:

Về phần Lâm Dương, sớm đã bị bao vây tầng tầng lớp lớp rồi.

Nhưng anh chẳng hề sợ hãi, song quyền mạnh mẽ, thế không thể đỡ, bất kể là người nào tiếp cận, đều bị đấm bay, không chết cũng tàn phế.

“Các người nghe đây, tôi không muốn giết quá nhiều người không liên quan! Nhanh chóng dừng lại! Đây là ân oán giữa tôi và Trường Cổ!” Lâm Dương nói, muốn khuyên can những người vì lòng tham mà mất đi lý trí này.

Nhưng mà không một ai dừng tay.

Thậm chí ra tay càng tàn nhẫn hơn.

“Hừ, các người nghĩ tôi không dám giết các người sao?”

Lâm Dương tức giận, hai mắt tức giận đến đỏ lên, sát ý tung hoành.

Lúc này, nội tâm của anh đã bị sát ý lan tràn chiếm lĩnh rồi.

Lâm Dương hoàn toàn. phân TỘ Tồi.

Anh ra tay lại không có nặng nhẹ, mỗi một quyền đều dùng hết toàn lực.

Rầm! Bịch! Bụp! Phụt! Những kẻ cứ tới gần người anh hoặc là xương cốt bị đánh gãy, hoặc là đầu bị đánh méo, càng có người bị lực lượng đơn thuân làm vỡ nát Tục phủ ngũ tạng, chết ngay tại chỗ.

Không ai có thể đỡ được một đòn của Lâm Dương.

Mọi người vô cùng sợ hãi.

“Nổ súng! Nổ súng đi!”

“Giết! Giết anh ta đi!”

Mọi người cuồng loạn hô lên.

Bùm bùm bùm bùm…

Những người cầm súng ngắn bắn liên tục.

Viên đạn trực tiếp bắn lên người Lâm Dương.

Lâm Dương liên tiếp lưi vê phía sau.

Nhưng vừa lui một bước, hơn mười thanh kiếm đã chém về phía anh.

Nếu như bị chém trúng, kiểu gì chả bị chặt thành tám khúc? “Bác sĩ Lâm, cẩn thận!

Thủ Mệnh vội vàng hô lên.

Lâm Dương nhanh nhẹn giơ tay ra đỡ.

Tất cả mũi kiếm đều bị anh đỡ trong lòng bàn tay, sau đó vặn một cái.

Leng kengl! Mũi kiếm đều bị gãy hết.

Nhưng lại có vô số thanh kiếm khác bổ vê phía anh.

Thế công đồn đập, không thỏ nổi.

Lâm Dương nheo mắt, giơ tay lên nắm chặt, tiếp theo tay biến thành đao, chặt lên mấy thanh kiếm đang chém tới.

Loảng xoảng! Loảng xoảng! Loảng xoảng! Loảng, xoảng…

Những thanh kiếm kia đều bị Lâm Dương dừng tay chặt gấy.

“Cái gì?”

Đám người bốn phía trợn tròn mắt nhìn.

Lại dùng tay chặt gãy kiếm? Quá giả rồi? Pằng pằng lồng – Bên này vẫn tiếp tục nổ súng.

Nhưng thời điểm này, tất cả đạn bắn vào Lâm Dương, cũng không thể ghim vào người anh nữa.

Viên đạn cứ như đánh vào tấm thép vậy, toàn bộ bị bắn ngược ra, thậm chí còn có viên đạn…

bản ra tia lửal “Xảy ra chuyện gì vậy?”