Diệt cả nhà người đó!” Công Tôn Đại Hoàng gầm thét.
Ông ta cũng không khống chế được rồi.
Tam Thập Lục Thiên Cương không do dự nữa, chỉ có thể kiên trì xông về phía Lâm Dương.
Nhưng mà bọn họ mới tiến lại gần.
“Đông Hoàng Hoàn VũI”
Lâm Dương quát khẽ, khí độc trên người giống như sống lại, sau đó ngưng hóa thành từng lưỡi đao, chém về phía ba mươi sáu người này.
Tốc độ rất nhanh, nhanh như tia chớp, thậm chí còn nhanh hơn tia chớp.
” 1/12 Xích! Xích! Xích! Xích…
Ba mươi sáu người còn chưa tới gần, đã bị khí độc này xỏ xuyên qua người, như dừng hình ảnh…
Miểu sát!
Trong đầu mọi người đều đã xuất hiện hai chữ này.
Sau đó khí độc trên người Lâm Dương tản hết, lạnh nhạt nhìn Công Tôn Đại Hoàng, xuyên qua thi thể của Tam Thập Lục Thiên Cương, cất bước đi về phía ông ta.
Như vào chỗ không người!
Tam Thập Lục Thiên Cương và Thất Thập Nhị Địa Sát của Phái Cổ bị bác sĩ Lâm diệt trừ như vậy.
Đây đều là tỉnh nhuệ siêu cấp của Phái Cổ đấy!
Sự phát triển trong mấy năm nay của Phái Cổ không thể tách rời những tinh nhuệ này, bọn họ giống như phụ tá đắc lực của Công Tôn Đại Hoàng, vì Phái Cổ giết không biết bao nhiêu người.
Người của Phái Cổ không ngừng run rẩy, trợn to mắt nhìn Lâm Dương.
Công Tôn Đại Hoàng cũng luống cuống, người liên tục lùi về sau, cơ thể hơi run nhè nhẹ.
Nhưng ông ta vẫn chưa từ bỏ từ đây, nghiến răng la lên: “Cấm vệ ở đâu?”
“Chúng tôi ở đây Trong đám người lại có rất nhiều người của Phái Cổ lao ra lần nữa.
Tay những người này cầm vũ khí đủ kiểu dáng, đôi mắt sắc bén, toàn thân tràn ngập sát khí, giống như mãnh thú nhìn chằm chằm Lâm Dương.
Đội cấm vệ của Phái Cổ, là đội phụ trách an nguy của Công Tôn Đại Hoàng.
Đa số người của đội cấm vệ đều do Công Tôn Đại Hoàng tự mình dạy dỗ, người của đội cấm vệ đều là dược nhân, do người của Phái Cổ dùng phương thức gia truyền tăng cơ thể.
Có lời đồn người của đội cấm vệ không có cảm giác đau đớn, toàn bộ đều dùng thuốc loại trừ rồi.
Chỉ cần bọn họ không chết, bọn họ sẽ tiếp tục chiến đấu.
“Giết cho tôi!”
Theo Công Tôn Đại Hoàng ra lệnh một tiếng, người của đội cấm vệ đều liều mạng tiến lên.
Những người này giống như đám sói hung ác người trước ngã xuống, người sau tiến lên, hung hãn không sợ chết.
Cho dù lúc trước Lâm Dương biểu hiện ra thực lực phi phàm trác tuyệt, nhưng bọn họ vân không sợ chút nào, vẫn tiến về trước như cũ, giống như người trước mặt không phải là hung thần giết vô số người của Phái Cổ, mà là con mồi của bọn họ.
1610 Âu „4 Pằng pằng pằng…
Một số người nắm súng đã bóp cò.
Đạn đặc chế bắn về phía Lâm Dương.
Lâm Dương cảm thấy không đúng, né tránh trái phải, nhưng đạn quá mức dày đặc, vẫn có viên đạn bắn trúng cơ thể anh.
Đạn chạm vào da anh lập tức nổ tung, bên trong đạn lại bắn tung tóe ra lượng lớn kim châm cứu, giống như có chỉ dẫn đâm về phía tử huyệt của Lâm Dương.