Dù lái xe dù tiết kiệm sức lực, nhưng tốc độ không nhanh, giây phút này Lâm Dương dốc sức chạy nhanh, tốc độ hơn hai trăm mã lực.
Nhưng khi anh đuổi kịp Công Tôn Đại Hoàng, trong xe đã sớm trống không rồi.
Xe đỗ ngang giữa đường, cho tới khi cảnh sát giao thông tới xử lý.
Lâm Dương ngắm nghía chiếc xe, lại nhìn camera giám sát cách đó không xa thì bèn móc điện thoại ra gọi cho Mã Hải.
“Điều tra camera giám sát đường 209 – m cho tôi, tôi muốn biết Công Tôn Đại Hoàng đã chạy đi đâu.”
“Chủ tịch Lâm chờ chút, tôi lập tức đi sắp xếp.
Mã Hải cúp điện thoại, Lâm Dương mua một gói thuốc lá ở quán ven đường, châm một điếu, đứng bên cạnh lẳng lặng chờ đợi.
“Bác sĩ Lâm!”
Thủ Mệnh và Bạch Thiếu Quân chạy tới.
“Vất vả rồi, hai người về nghỉ ngơi trước đi, chuyện còn lại tôi tự giải quyết.” Lâm Dương nói.
“Bác sĩ Lâm, hôm nay anh nhất định phải giết Công Tôn Đại Hoàng sao?” Bạch Thiếu Quân không nhịn được hỏi.
“Công Tôn Đại Hoàng không chết, những ngày tháng sau này của tôi nhất định sẽ không yên thân! Hôm nay ông ta đã cùng đường bí lối, nhất định phải nhổ cỏ tận gốc.”
Lâm Dương hung dữ nói.
Bạch Thiếu Quân yên lặng gật đầu, nhìn Lâm Dương một cái rất sâu: ‘Không ngờ thực lực của Bác sĩ Lâm lại mạnh như vậy, lúc trước tôi khiêu chiến, Bác sĩ Lâm coi như đã nương tay rồi, phần ân tình này, Bạch Thiếu Quân ghi nhớ.”
“Anh đã trả rồi, chúng ta không còn nợ gì nữa.
“Bác sĩ Lâm, tôi có một chuyện muốn nhờ.
“Chuyện gì?” Lâm Dương nhìn thoáng qua anh ta.
Bạch Thiếu Quân lộ vẻ do dự, im lặng một lúc mới trực tiếp ôm quyền cúi người: “Bác sĩ Lâm, tôi xin ngài nhận tôi làm đồ đệ!”
2 NI sm “Cái gì?” Lâm Dương ngẩn ra.
Thủ Mệnh ở cạnh bị kinh hãi.
“Bạch Thiếu Quân, anh đang làm gì thế?
Dù gì anh cũng là thiên kiêu thứ chín, làm đồ đệ của tôi? Việc này khiến anh quá tủi thân rồi? Nếu như truyền ra ngoài, sợ rằng sẽ chọc ra bao lời ong tiếng ve.” Lâm Dương nói.
“Ha ha ha ha, bác sĩ Lâm cứ nói đùa, Bạch Thiếu Quân tôi vốn là người không quan tâm danh lợi, thứ tôi theo đuổi là võ thuật! Hôm nay Bác sĩ Lâm đại chiến Trường Cổ, để tôi nhận ra được sự chênh lệch giữa tôi và ngài, tôi biết, chỉ dựa vào mình tôi, sợ rằng rất khó đuổi kịp được ngài, cho nên tôi muốn bái ngài làm thầy, nếu như có thể được ngài dạy dỗ, đối với Bạch Thiếu Quân mà nói tuyệt đối là chuyện may mắn nhất trên đời!”
Bạch Thiếu Quân nghiêm túc nói, thái độ rất cung kính.
Lâm Dương lắc đầu một cái: “Tôi không thể dạy gì được anh, thật ra tôi không có nhiều kiến thức về võ thuật, chẳng qua tôi chỉ hiểu chút y thuật.”
“Tôi học y là được.”
“Nhưng…
“Bác sĩ Lâm cảm thấy Bạch Thiếu Quân quá mức ngu dốt, không chịu dạy sao?”
“Cũng không phải, nếu học thật, tôi chẳng có gì để dạy!”
“Thầy!”
Bạch Thiếu Quân thuận nước đẩy thuyền, lập tức cúi người gọi.