Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 2381



Chương 2381:

“Ông chủ!”

“Bạt”

“Ông nội, ông không sao chứ?”

Người nhà họ Hứa nóng nảy, đám cô dì chú bác đều xông lên, luống cuống chân tay nâng ông cụ Hứa dậy.

Nhưng khi chạm vào cánh tay của ông cụ, ông cụ đau tới mức nhe răng trợn mắt, mồ hôi lạnh chảy ra.

Xắn tay áo lên nhìn, cánh tay đã sưng phồng lên, e rằng xương cốt đã vỡ ra rồi.

Rất khủng bố!

Một cái tát đã đánh Hứa Minh Tùng ch 1⁄40 thành ra như thế, kình lực của người phụ nữ đeo kính thực sự không nhỏ.

Người nhà họ hứa vừa tức vừa phẫn nộ.

“Cô… Cô quá đáng giận rồi! Đối với người già mà tàn nhẫn như thế, tâm địa cô quá ác _ độc rồi!” Một người nhà họ Hứa tức giận mắng.

“Ồ, tôi đã cảnh cáo mấy người rồi, là lão già chết tiệt này không chịu nghe khuyên bảo, chuyện này đâu liên quan tới tôi? Hơn nữa tôi đã nhẹ tay lắm rồi, tôi nói cho các người biết, nếu ai còn dám ngăn cản tôi, vướng chân vướng tay, vậy tôi trực tiếp phế đi ông ta!” Người phụ nữ đeo kính cười mỉa, quay đầu đi về phía sau phòng khách.

Nhưng mà lúc này, một tiếng quát khẽ truyền ra.

“Đứng lại = 2zn0.

Chân của người phụ nữ đeo kính không khỏi bị kìm hãm lại.

“Tiên nữ” cũng nhìn về phía người mới nói.

Chỉ thấy một người đàn ông tuấn tú bất phàm như thiên thần đi vào phòng, bước nhanh tới chỗ Hứa Minh Tùng.

“Là bác sĩ Lâm!”

“Thật tốt quá, bác sĩ Lâm đến rồi “Bác sĩ Lâm, cậu đã đến rồi!”

“Bác sĩ Lâm…”

Người nhà họ Hứa như gặp được cứu tinh, cả đám cảm động tới mức rơi nước mắt, vui sướng khóc ra.

Lâm Dương bước vài bước tới bên cạnh Hứa Minh Tùng, nhìn cánh tay của ông ấy một lát.

“Nhóc Lâm… Bác sĩ Lâm, không có gì đáng ngại… Không có gì đáng ngại đâu.”

Thiếu chút nữa là Hứa Minh Tùng gọi sai tên, vội vàng sửa lại cười hì hì nói.

“Có nứt xương rất nhỏ, nếu là người trưởng thành thì không có gì đáng ngại, nhưng ông lớn tuổi rồi, loại thương tổn như vậy cần một thời gian mới khôi phục được, hơn nữa trong khoảng thời gian này sẽ có cảm giác rất đau đớn, rất khó chịu đựng…

Cháu sẽ chuẩn bị thuốc tốt nhất cho ông, giúp ông mau chóng khôi phục.” Lâm Dương khàn giọng nói.

“Được… Được! Cháu có lòng rồi!” Hứa Minh Tùng liên tục gật đầu, trong đôi mắt nhìn Lâm Dương ngoại trừ thưởng thức cũng chỉ còn lại thưởng thức.

.o Lâm Dương đâm một châm cho Hứa Minh Tùng, giảm bớt đau đớn giúp ông ấy, sau đó quay đầu nhìn cô gái đeo kính kia, lạnh nhạt hỏi: “Là cô làm đúng không?”

“Có vấn đề gì? Anh là bác sĩ Lâm đúng không? Bộ dạng còn rất đẹp trai đấy! Đẹp trai hơn trên tivi nhiều!” Cô gái đeo kính cười ngả ngớn, vẻ mặt vẫn kiêu ngạo như cũ.

“Cô lại đây.” Lâm Dương lạnh nhạt nói.

“Anh muốn làm gì?” Người phụ nữ đeo kính sẽ không ngoan ngoãấn qua đó, mà híp mắt hỏi.

“Cô tát ông cụ Hứa một cái, đương nhiên là tôi phải tát trả cô một cái thay ông ấy rồi!”

“Vì sao anh phải ra mặt vì lão già chết tiệt kia? Ha ha ha, được thôi, anh cứ ra tay đi, cũng để tôi nhìn xem tên đông y thối tha như anh có chỗ nào lợi hại!” Người phụ nữ đeo mm xi0 kính cười khinh thường nói.