Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 2415



Chương 2415:

“Cậu Lâm hiểu lầm rồi, không phải tôi tiễn hai vị đi, mà vừa rồi tổng giám đốc Thẩm uống hơi nhiều, cho nên đã quên mất một vài chuyện quan trọng! Bên phía khách sạn kia vẫn còn một vài chuyện mà tổng giám đốc Thẩm chưa thể nói rõ với cô Lý. Cô Lý, cô có tiện không? Nếu cô tiện, có thể lên phòng ở tầng hai nói chuyện với tôi được không. Ở đây có một số điểm chú ý cần phải nói cho cô biết!”

“Chuyện này…” Tô Dư chần chừ.

“Cô Lý yên tâm, sẽ không mất nhiều thời gian của cô đâu! Chúng ta chỉ trao đổi ở tầng hai một chút, nhiều nhất là năm phút thôi!”

Trợ lý cười đáp, chỉ vào tấm kính trong suốt ở tầng hai Tử Kim Cung.

Đứng ở bên dưới, có thể nhìn thấy toàn bộ hành động ở căn phòng tầng hai.

“Vậy được.” Tô Dư gật đầu.

Lâm Dương cũng không phản đối.

Anh đứng ở đây có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ ở tầng hai. Nếu Tô Dư gặp nguy hiểm gì, anh có thể lập tức qua đó.

“Anh rể, anh ở đây đợi em một lát nhé.”

“Được, em đi đi” Lâm Dương gật đầu.

Tô Dư đi cùng trợ lý lên thẳng tầng hai và ngồi phía trước của sổ sát đất. Trợ lý lấy một bản tài liệu đưa cho Tô Dư, lại nói gì đó.

Tô Dư nhìn những tài liệu này một cách cẩn thận, cũng nghe rất nghiêm túc.

Thế nhưng một lát sau, sắc mặt của cô đột nhiên trắng bệch đến cực điểm, cả người như thể mất hồn…

“Hừm?”

Lâm Dương vừa mới châm điếu thuốc, lập tức nhíu mày lại, nhìn chằm chằm vào tầng hai.

Anh có thể nhìn thấy cơ thể của Tô Dư đang run lên một cách rõ ràng.

Lâm Dương lập tức không do dự, mà bước nhanh lên tầng hai.

“Lý Câm, sao thế?”

Anh đẩy cửa ra, trâm giọng hỏi.

Sắc mặt của cô ấy trắng bệch, nhìn anh rồi lại nhẹ nhàng lắc đầu, đáp với giọng nói có chút yếu ớt: “Anh rể, không…

không có gì đâu…”

“Không có gì? Sắc mặt của em thay đổi rồi kìa!”

“Anh rể, em…

em chỉ thấy không được thoải mái cho lắm mà thôi…”

“Không thoải mái tư?”

Cơ thể của Tô Dư không có vấn đề gì, Lâm Dương vừa liếc mắt đã có thể nhìn ra được.

“Cậu Lâm, chuyện tôi và cô Tô Dư đang bàn bạc là bí mật của khách sạn chúng tôi, làm phiền cậu đợi ở bên ngoài trước, được không?”

Trợ lý mỉm cười bảo.

Đôi mày của Lâm Dương lập tức nhíu lại.

“Anh rể, anh ra ngoài trước đi, không sao đâu.”

Tô Dư thấp giọng đáp, trong giọng nói lộ ra chút lo lắng.

Anh liếc mắt nhìn hai người, chân chừ một lát, rôi lạnh lùng đáp: “Được, vậy anh ở ngoài đợi em.”

Nói xong thì đi ra khỏi căn phòng.

Anh dập tắt tàn thuốc, lấy điện thoại ra, nhấn một dãy số.