Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 2495



Chương 2455:

Chỉ thấy Lâm Dương lấy chiếc kim châm cứu ở ngực kia ra, trong nháy mắt, cơn ngứa trên người Thẩm Ngọc Minh biến mất không thấy đâu nữa, anh ta cũng dừng lại lăn lộn.

Nhưng chỉ một thời gian ngắn như vậy, dường như Thẩm Ngọc Minh đã già đi mấy tuổi, tinh thần của anh ta đột nhiên trở nên uể oải, trên người anh ta đều là những vết máu loang lổ, cả người vô cùng chật vật.

Thẩm Ngọc Minh nằm trên mặt đất, anh ta không ngừng thở dốc.

“Hiện tại có thể nói được chưa?” Lâm Dương lại hỏi anh ta.

“Có thể… Tôi… Tôi nói, tôi nói hết…” Thẩm Ngọc Minh yếu ớt nói.

“Tối hôm đó, anh gọi điện thoại nói gì với Tô Dư”

“Hợp đồng… Chi tiết một số điều khoản sau đó…”

“Chỉ tiết.”

“Trên thực tế trước khi ký bản hợp đồng này, chúng tôi đã mượn danh nghĩa của một công ty quảng cáo để cùng cô Tô Dư ký kết một phần hợp đồng quảng cáo đơn giản, nhưng trên thực tế thì bản hợp đồng kia có liên quan đến bản hợp đồng đã ký vào buổi tối hôm trước, nếu chỉ đọc một phần hợp đồng thì sẽ không vấn đề gì, nhưng nếu như liên kết rồi đọc lại một lần thì không đơn giản là như thế nữa”

“Nội dung của bản hợp đồng quảng cáo đó là gì?” Lâm Dương trầm giọng hỏi.

“Trên bản hợp đồng quảng cáo đó có một cái bẫy, cô Tô Dư nhìn không ra, tối hôm đó, sau khi cô ấy ký vào hợp đồng kia, cô ấy lập tức làm trái với một điều khoản trong hợp đồng quảng cáo, dựa theo nội dung ghi trên hợp đồng quảng cáo, cô ấy cần phải bồi thường cho tôi ba trăm năm mươi tỷ” Thẩm Ngọc Minh nặng nề nói.

“Ba trăm năm mươi tỷ ư?”

Lâm Dương hung dữ nói.

“Cô ấy không có khả năng bồi thường nổi, anh làm như thế chính là cố ý ép cô ấy tự sát đúng không?”

“Tô Dư chết rồi, nữ ngôi sao mà chúng tôi bồi dưỡng ra có thể chiếm cứ thị trường trong nước, trở thành chị cả trong làng giải trí, nhà họ Thẩm chúng tôi cũng có thể hoàn toàn khống chế làng giải trí.”

“Cho nên đây là kế hoạch của nhà họ Thẩm các người?”

“Đúng thế… Là người nhà họ Thẩm sai tôi đi làm.”

Thẩm Ngọc Minh nói.

Lâm Dương hít một hơi thật sâu.

“Chủ tịch Lâm, hiện tại anh có thể thả tôi đi được chứ?”

“Tôi nói muốn thả anh khi nào chứ?” Sắc mặt của Lâm Dương không chút thay đổi nói.

“Hả? Nhưng anh… Nhưng anh…”

Bịch một tiếng, Lâm Dương trực tiếp đánh một quyền lên ngực của Thẩm Ngọc Minh, đập nát tim của anh ta.

Thẩm Ngọc Minh run lên bần bật, mắt anh ta trừng to, ngơ ngác nhìn Lâm Dương.

“Bác sĩ Lâm, anh…”

“Anh nhất định phải chết, anh thẳng thắn nói ra, tôi có thể để cho anh chết một cách thoải mái, nếu không tôi sẽ tra tấn anh bảy bảy bốn mươi chín ngày khiến cho anh phải chịu đựng cảnh sống không bằng chết!”

Lâm Dương khàn giọng nói, đột nhiên rút cánh tay ra.

Trong miệng Thẩm Ngọc Minh phun ra một ngụm máu tươi, sau đó nghiêng cổ sang một bên, chết ngay tại chỗ.

“Á”

Bốn phía vang lên vô số tiếng hét chói tai.