Trong lòng của cô ấy, địa vị của Lâm Dương đã không khác gì thần linh.
“Hiện tại còn chưa phải là lúc nghỉ ngơi.”
Lâm Dương cười nói với cô ấy.
“Cho đám người bọn họ thời gian hai ngày để nghỉ ngơi, hai ngày sau còn phải chuẩn bị một ca phẫu thuật khác nữa, chúng ta sẽ đến chữa trị cho cô Tô Vũ Nhị, chỉ mong thuốc này có tác dụng với cô ấy.”
“Được rồi, chủ tịch Lâm, bây giờ anh định đi đâu?”
“Tôi đi tìm Tô Nhan, cũng đã đến lúc để cho cô ấy lại được nhìn thấy ánh mặt trời rồi.”
Sau khi nói xong câu này, Lâm Dương đi ra khỏi phòng.
Tô Nhan cũng được sắp xếp ở học viện Phái Nam Y.
Bởi vì hai mắt cô bị mù, cho nên cô vẫn luôn ngồi ở trong phòng, ngày thường đều là Thủy Bình Vân chăm sóc cho cô, cùng cô nói chuyện.
Nhưng hôm nay Thủy Bình Vân đi từ sớm, điều này khiến cho Tô Nhan cảm thấy hơi cô đơn.
“Bác sĩ Lâm thật sự có thể chữa khỏi mắt cho mình ư?”
Tô Nhan lẩm bẩm.
Vấn đề này, Tô Nhan đã từng hỏi qua Thủy Bình Vân không dưới một lần, mà đáp án Thủy Bình Vân nói cho cô luôn là chắc chắn.
Nhưng Tô Nhan vẫn luôn không tin.
Mặc dù cô không biết rốt cuộc độc trong mắt mình là loại độc gì, nhưng người nhà của cô cũng đã hỏi thăm bác sĩ nổi tiếng, đều không có kết quả gì.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhe
Hơn nữa bác sĩ Lâm đã chữa trị lâu như thế cũng chẳng có hiệu quả gì.
“Có lẽ đời này cứ như thế sống trong bóng đêm…”
Tô Nhan cười cay đắng, cô nằm yên ở trên giường, không hề nhúc nhích.
“Nếu em nghĩ như thế, vậy thì em nghĩ sai rôi.”
Một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai Tô Nhan.
“Lâm Dương?”
Tô Nhan lẩm bẩm.
“Sao anh lại đến đây thế?”
“Anh đến để chữa mắt cho em.”
“Anh chữa mắt cho em ư?”
Tô Nhan hơi sửng sốt, sau đó cô lắc đầu nói.
“Bỏ đi, Lâm Dương à, anh đừng lãng phí sức lực làm gì, ngay cả tình huống hiện tại của em như thế nào, anh còn không biết thì sao có thể chữa khỏi mắt cho em được chứ? Hơn nữa, em cũng không phải chỉ cần chữa khỏi cho hai mắt là có thể khỏi hẳn “
Giọng nói của Tô Nhan rất suy yếu, bởi vì vừa mới thức dậy, cho nên ngay cả việc hít thở, Tô Nhan đều phải cố hết sức.
Lâm Dương không muốn giải thích quá nhiều với cô.
“Em có thể để cho anh thử một lần không?”
Lâm Dương chỉ hỏi một câu rất đơn giản.
Tô Nhan mấp máy môi, nhỏ giọng nói.
“Tùy anh.”
Cho dù không tin, ngày thường Tô Nhan cũng sẽ không từ chối một số yêu câu không tính là quá đáng của Lâm Dương.