Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 514



Chương 514:

 

“Gia chủ, chuyện này …” một người nhà họ Ứng muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói thế nào.

 

Ứng Bình Trúc bước tới máy bước, trầm giọng nói: “Gia chủ! Ông muốn làm gì vậy? Nhận thua sao? Ông có biết hậu quả của việc nhận thua là thế nào không? Ông đã đem cả nhà họ Ứng ra làm vật đánh cược! Nếu như chúng ta đầu hàng như vậy, vậy thì có nghĩa là họ Ứng của chúng ta sẽ cúi đầu xưng thần trước người này! “

 

“Vì đã được thỏa thuận từ trước, ngoài cúi đầu xưng thần ra chúng ta còn có thể làm gì được? Không lẽ nuốt lời sao?”, Ứng Hoa Niên nói một cách yếu ớt.

 

“Nhưng đây là nhà họ Ứng, chúng ta muốn giết anh ta dễ như trở bàn tay! Ông hà tất phải như vậy? Chẳng lẽ nhà họ Ứng to lớn của chúng ta không thể đối phó được với người này sao? Lời hứa vừa rồi của ông với người này chỉ là một trò đùa, cứ bỏ qua thôi! “Ứng Bình Trúc trầm giọng nói.

 

Muốn nhà họ Ứng cúi đầu xưng thần sao?

 

Đừng nói là ông ta không đồng ý, e rằng trong nhà họ Ứng sẽ không có ai đồng ý.

 

Đây là muốn hủy hoại nhà họ Ứng sao? Nếu như để người khác biết được, mặt mũi của nhà họ Ứng không phải sẽ mất hết sao? Những người nhà họ Ứng này làm sao có thể ngẳng cao đầu trước mặt người khác?

 

“Đúng vậy, gia chủ, nhà họ Ứng chúng ta sẽ không bao giờ cúi đầu!”

 

“Chúng tôi thà chết trong trận chiến còn hơn cúi đầu xưng thần với người này!”

 

“Chúng ta có nhiều người như vậy, không cần phải sợ người này!”

 

“Tuyệt đối không bao giờ cúi đầu! Không bao giờ!”

 

Mọi người lần lượt giơ tay hô to, trên mặt ai nây cũng tràn đầy vẻ quyết tâm.

 

Ứng Hoa Niên mở to mắt nhìn cảnh này, người thở gấp, còn muốn nói chuyện, nhưng lúc này ông ta đã không còn sức lực để nói chuyện nữa, có thể bảo vệ hơi thở đã là tốt lắm rồi.

 

“Ứng gia chủ, xem ra người nhà họ Ứng của ông có vẻ như muốn nuốt lời…” Lâm Dương cúi người, lẳng lặng nhìn Ứng Hoa Niên.

 

“Lâm thần y… họ…bọn họ… chỉ là hơi ngu ngốc thôi, làm ơn… hãy tha cho bọn họ đi…” Ứng Hoa Niên khó khăn nói, trong mắt hiện lên vẻ cầu xin.

 

Câu này ước chừng ông ta đã vắt cạn chút sức lực cuối cùng.

 

“Sự kiên nhẫn của tôi không nhiều. Càng huống hò, tôi cho bọn họ cơ hội thì sao? Bọn họ sẽ không thể phục tôi.

 

Còn nhớ trước đó ông đã nói gì không? Nhà họ Ứng của các ông là một gia tộc võ thuật cổ đại, coi trọng kẻ mạnh, nếu như không thể chinh phục bọn họ bằng vũ lực, vậy thì bọn họ sẽ không thể nào phục tôi, đã như vậy, ông cảm thấy tôi có cần nhẹ tay trước mặt bọn họ không?” Lâm Dương bình tĩnh nói, người lại đứng lên một lần nữa.

 

Ứng Hoa Niên thở gấp, nắm lấy mắt cá chân của Lâm Dương, khó khăn phun ra ba chữ: “Lâm … Thần… Y…”

 

Nhưng … không có chút tác dụng.

 

“Lôi tên này xuống, cứu gia chủ!”

 

Một nguyên lão của nhà họ Ứng trực tiếp gào thét lên.

 

Những người nhà họ Ứng này cũng vội vàng xông tới một lần nữa.

 

“Cầu tặc! Chết cho tôi!”

 

“Cho anh thấy uy lực Tam Thái Thần Chưởng của nhà họ Ứng chúng tôi!”

 

“Xem ông đây xé nát xương cốt của anh!”

 

“Đi chết đi!”

 

Tiếng rồng giận dữ không ngừng vang lên, sau đó vô số bóng người hoàn toàn bao vây Lâm Dương, vô số nắm đấm tiến đến.

 

Ứng Hoa Niên mở to mắt nhìn cảnh tượng này, nhưng bàn tay đang nắm lấy mắt cá chân của Lâm Dương đã buông lỏng.

 

Ông ta đã bỏ cuộc rồi.

 

Có lẽ ông ta không nên nói những lời như vậy.

 

Nhưng tới nước này rồi, nói cái gì cũng đều vô ích.

 

Người nhà họ Ứng không biết, nhưng ông ta biết.

 

Sở dĩ ông ta nhận thua là bởi vì ông ta biết thực lực của Lâm Dương đã trở nên khủng khiếp như thế nào!

 

Người này … căn bản không phải là sự tồn tại mà người bình thường có thể chống lại được.

 

Thậm chí khi mình và anh ta giao đấu, người này cũng không phát huy hết sức mạnh của mình.

 

Ông ta không biết rốt cuộc nhà họ Ứng có thể đánh bại người này hay không, nhưng ông ta biết rằng cho dù nhà họ Ứng thực sự có thể đánh bại người này, cũng nhất định sẽ phải trả một cái giá rất thê thảm.

 

Điều này hoàn toàn không đáng chút nào!

 

Chỉ là, ông ta hiểu đạo lý này thì có tác dụng gì?

 

Người nhà họ Ứng đã mắt đi lý trí.

 

Sự kiêu ngạo của bọn họ căn bản không thể cho phép bản thân cúi đầu trước một người trẻ tuổi, vô danh.

 

Đại chiến bùng nổ!

 

Kẻ mạnh của nhà họ Ứng đã tiếp cận, triển khai thế công kích về phía Lâm Dương.

 

Lâm Dương mặt không biểu cảm, trong mắt chỉ còn lại vẻ nghiêm nghị, lúc này cũng không định nương tay nữa, khi có người tới gần, trực tiếp đập cho hắn một đám.

 

Người đó ôm tay trước ngực, có gắng chóng cự.

 

Nhưng sức mạnh của cú đấm này ngoài sức tưởng tượng, đỉnh cú đấm đã trực tiếp bẻ gãy đôi tay của anh ta và lao thẳng vào ngực người đàn ông đó.

 

Úc ục!

 

Người đó phun ra một ngụm máu tươi, lồng ngực lõm xuống, cú đấm này không biết đã làm gãy bao nhiêu xương cốt.

 

Lâm Dương trở tay túm lấy cổ anh ta, ném về phía đám người xông tới ở bên kia.

 

Bùm!

 

Một nhóm người ngã xuống đắt.

 

Tiếng hét vẫn không ngừng.

 

Lâm Dương thuận thế phản công, cú đấm như gió, đập mạnh vào đám đông.