Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 577



Chương 577:

 

“Vâng chị Hào!”

 

Ánh mắt của máy gã trai trong nhóm trở nên nghiêm túc, sau đó đồng loạt rút dao găm và dây xích từ trong túi ra rồi đi về phía người đàn ông lực lưỡng.

 

Người đàn ông lực lưỡng không hề thay đổi sắc mặt, ngược lại còn có ý định sẵn sàng nghênh chiến.

 

Nhưng đúng lúc này…

 

“Máy người đang làm gì vậy?”

 

“Cái đệt, một đám nhóc con học cái tốt thì không học lại đi học cách bắt nạt bạn bè à?”

 

“Máy thằng nhóc này đang muốn tìm chết đúng không?”

 

Đám người bên phía chị Hào nghe thấy tiếng nói liền quay sang nhìn, chỉ thấy có thêm vài người đàn ông lực lưỡng khác đi đến phía sau người đàn ông kia.

 

Những người đàn ông này người thì mặc vest, người thì mặc áo bành tô, mỗi người một phong cách ăn mặc khác nhau, còn có người trên tay vẫn cầm một giỏ đựng rau, quả thực là phong cách của người qua đường tình cờ đi qua.

 

Nhưng mà… tất cả những người này đều vô cùng cao to vạm vỡ, đều cao tầm 1,9 mét.

 

Từ khi nào mà chất lượng người qua đường ở Trung Quốc lại khủng khiếp như thế này vậy?

 

Chị Phiêu lập tức bị dọa cho sững sờ, đứng im không dám nhúc nhích.

 

Cô gái ngồi trên bậc thang kia cũng ngắng đầu lên, kinh ngạc nhìn cảnh tượng này.

 

Đột nhiên người đàn ông mặc áo ba lỗ bỗng tiến lên phía trước vài bước, sau đó giật lấy sợi dây xích từ trong tay tên tóc xanh trước mặt rồi trở tay tát cho gã vài phát.

 

Bốp bốp bốp!

 

Tên tóc xanh kia không kịp phản ứng lại, trên mặt liền đỏ chót giống như mông của khỉ đít đỏ.

 

“Mẹ kiếp, học hành thì không học lại còn dám ở chỗ này bắt nạt bạn bè, đúng là đồ cặn bã, bại hoại!”

 

Người đàn ông vừa tát vừa măng chửi, sau đó còn hung hăng đá thêm vài cái nữa.

 

Tên tóc xanh lập tức bị đánh cho tới nỗi gào khóc kêu cha gọi mẹ.

 

Mấy người đàn ông còn lại cũng không khách khí, bắt đầu lao vào đấm đá với đám chị Hào, trong hẻm nhỏ vang lên từng trận kêu gào thảm thiết.

 

Đám thanh niên nam nữ nào phải là đối thủ của nhóm ‘người qua đường” này, cảnh tượng này hoàn toàn là cảnh người lớn đang dạy dỗ bọn trẻ con.

 

“Các người làm gì vậy? Tôi… tôi là con gái đấy, các người là đàn ông lẽ nào còn dám đánh con gái hả?” Chị Phiêu thấy mấy người đàn ông vạm vỡ đang tiến về phía mình, sợ tới nỗi liên tục lùi bước, cao giọng thét chói tai.

 

Mấy người kia quả nhiên có chút do dự.

 

Nhưng đúng lúc này, đám đông chọt tách ra, một cô gái đi giày cao gót chậm rãi bước tới.

 

Cô đưa tay đẩy cặp kính gọng vàng trên sống mũi, lạnh nhạt nói: “Mấy người đàn ông này không thể đánh, vậy chắc là tôi thì có thể nhỉ?”

 

“Chị… chị dám sao? Tôi nói cho chị biết, nếu như chị dám động đến tôi, chị Hào của chúng tôi sẽ không tha cho các người đâu, các người có biết chị Hào của chúng tôi là ai không? Cô ấy chính là người nhà họ Tư Mã, máy loại không biết sống chết như các người muốn chống đối lại nhà Tư Mã sao?” Chị Phiêu gào lên.

 

Nhưng chỉ một giây sau, cô gái đeo kính gọng vàng trực tiếp giáng thẳng vào mặt chị Phiêu một cái tát trời giáng.

 

Bốp!

 

Chị Phiêu bị tát cho một cái ngã lăn ra đất, trên mặt hẳn rõ dấu tay.

 

Cô ta ngây người vài giây, sững sờ nhìn chằm chằm vào cô gái đeo kính gọng vàng, cuối cùng không kiềm chế được bắt đầu lớn tiếng gào khóc.

 

Tiếng khóc vô cùng thảm thiết, nước mắt nước mũi ào ào tuôn ra, làm nhòe cả lớp trang điểm trên mặt.

 

Tất cả mọi người đều không thể đoán được chuyện này sẽ xảy ra.

 

Bao gồm cả Lương Tiểu Điệp.

 

Cô sững sờ đứng nhìn cảnh tượng này, vẫn còn cho rằng mình đang nằm mơ…

 

“Đủ rồi!”

 

Đúng lúc này, cô gái đang ngôi trên bậc thang đột nhiên đóng cuốn sách trong tay lại rồi lớn tiếng quát lên.

 

Mọi người lập tức dừng lại, đồng loạt ngẳng đầu nhìn về phía cô ta.

 

Chị Hào nhìn chằm chằm vào Lương Tiểu Điệp, khuôn mặt vô cảm nói: “Đừng giả vờ là người qua đường nữa, những người này đêu là người của nhà họ Lương cô đúng không?”

 

“Người… người của nhà họ Lương sao?”

 

Miệng Lương Tiểu Điệp cứ há ra rồi lại khép vào, không biết nên trả lời như thế nào.

 

Người của nhà họ Lương sẽ ra mặt giúp cô sao?