Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 594



Chương 594:

 

Nhưng những người này đều là những con át chủ bài hàng đầu của Bảo vệ Man Long, vệ sĩ bình thường làm sao có thể so sánh được? Mặc dù nhà họ Lương người đông thế mạnh, nhưng nhất thời, hoàn toàn không thể phá vỡ được hàng phòng ngự của những người này.

 

“Đi, đi điều tất cả các cao thủ Cổ Võ của nhà họ Lương chúng ta đến đây! Hôm nay tôi muốn Lâm thần y này phải chết ở đây! Tôi muốn anh ta chết!” Lương Khánh Tùng kích động gào thét.

 

“Ông già, ông cho rằng tôi không thể động tới ông sao?”

 

Lâm Dương đột nhiên quay đầu, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lương Khánh Tùng.

 

Lương Khánh Tùng chắn động, râu cũng đều run lên.

 

Lại nhìn thấy Lâm Dương giơ cao dao lên, lạnh lùng nói: “Lương Dự, ông đã không nghe lời khuyên, vậy thì đừng trách tôi, tôi sẽ hạ mười ngón tay của ông!”

 

Nói xong, liền muốn vung dao.

 

Lương Dự hơi thở run lên, trái tim như muốn nhảy lên cổ họng …

 

“Dừng … Dừng tay!”

 

Lúc này, một tiếng hét thảm thiết vang lên.

 

Liền nhìn thấy Lương Nam Phương đột ngột đẩy Lương Dự ra, mặt đầy nước mắt, hét lên: “Dừng tay hết đi, đừng đánh nữa, toàn bộ dừng tay lại…”

 

Âm thanh này khiến tất cả những người đang chiến đấu trong và ngoài đại sảnh toàn bộ đều dừng lại.

 

Liền nhìn thấy Lương Nam Phương đầu gối mềm yếu quỳ trên mặt đất, sau đó run rẩy giơ đôi tay ra, khóc lóc nói: “Tôi…… Tôi nguyện ý chấp nhận hình phạt của anh, xin …

 

xin anh tha cho bồ tôi, đừng đánh nữa… “

 

“Phương Nhi!” Lương Khánh Tùng sững sờ.

 

Lương Dự cũng vô cùng ngạc nhiên.

 

“Cô cuối cùng cũng hiểu chuyện một chút rồi, không đến mức để người nhà họ Lương và bó cô gặp tai họa không đáng có!” Lâm Dương gật đầu, cực kỳ hài lòng.

 

“Phương Nhi, sao cháu có thể quỳ gối trước loại người này? Cháu… cháu thật sự làm mắt hết mặt mũi của nhà họ Lương chúng ta!” Lương Khánh Tùng vô cùng tức giận.

 

“Lương Khánh Tùng! Loại người như tôi, nhà họ Lương của ông không thể quỳ xuống được sao?” Lâm Dương mặt không biểu cảm nhìn Lương Khánh Tùng.

 

“Anh … anh đừng đắc ý, lai lịch của nhà họ Lương chúng tôi không phải là thứ mà anh có thể tưởng tượng được, anh cũng chỉ có thể ức hiếp những người không biết Cổ Võ như chúng tôi, nếu như anh cả của tôi ở đây, cao thủ cổ võ của nhà họ Lương chúng tôi đến đây. Anh cho rằng mình có thể hung hăng ngang ngược đến vậy sao?”

 

Lương Khánh Tùng khuôn mặt đỏ bừng, hàm răng già nua nghiền chặt.

 

“Đợi cao thủ cổ võ của nhà họ Lương các ông tới, tôi sẽ thử với bọn họ một chút.” Lâm Dương bình tĩnh nói, sau đó giơ con dao sắc bén lên.

 

Một đạo ánh sáng xoẹt qua.

 

Lương Nam Phương choáng váng, một lúc sau, cơn đau đớn dữ dội mới ập đến.

 

“AaaaaaallI”

 

Tiếng hét thấu tâm can cắt ngang bầu trời đêm.

 

Lâm Dương trả lại con dao cho đội trưởng, sau đó nói với Lương Nam Phương: “Trong vòng ba ngày, đến Giang Thành xin lỗi Tô Nhan, nếu như trong ba ngày không đến, tôi sẽ lại tới!”

 

Nói xong liền quay người bước ra khỏi cửa.

 

Một nhóm vệ sĩ át chủ bài đi theo sau.

 

“Ngăn bọn họ lại cho tôi!”

 

Lương Khánh Tùng gào thét lên.

 

“Không, để bọn họ đi!”

 

Lương Vệ Quốc đột ngột đứng lên, cũng hét lớn.

 

“Lương Vệ Quốc, cậu điên rồi sao? Đây là kẻ thù của nhà họ Lương chúng ta. khuỷu tay của cậu quay ra ngoài sao?” Đôi mắt của Lương Khánh Tùng phát đỏ, trừng mắt nhìn Lương Vệ Quốc nói.

 

“Vậy thì anh hai, anh muốn lập một kẻ thù lớn cho nhà họ Lương sao? Anh … anh không nghĩ tới đại hội sao? Đại cục mới là quan trọng nhất!” Lương Vệ Quốc lần này cũng không chịu tỏ ra yêu kém, gào thét với Lương Khánh Tùng.

 

Lương Khánh Tùng giật mình.

 

Ông ta mở miệng, không nói lời nào.

 

Lương Vệ Quốc vội vàng đứng dậy, đi tới trước mặt Lâm Dương, hơi cúi đầu: “Lâm thần y, chuyện xảy ra ngày hôm nay, đã đắc tội nhiều rồi. Bây giờ người anh đã trừng phạt rồi, hy vọng anh đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân. Nhà họ Lương của chúng tôi với Tập đoàn Dương Hoa và Huyền Y Phái vẫn duy trì được tình bạn, hy vọng sau này sẽ không tạo khoảng cách.”

 

“Người không xúc phạm tôi, tôi cũng không xúc phạm người khác, tự thu xếp ổn thoả.”

 

Lâm Dương thờ ơ nói, xoay người bước ra ngoài.