Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 661



Chương 661:

 

Phùng Thạch giật mình.

 

“Anh muốn làm gì?”

 

Bốp!

 

Lâm Dương tát vào mặt Phùng Thạch một cái.

 

Phùng Thạch đánh xoay tại chỗ, che mặt kinh ngạc nhìn Lâm Dương.

 

“Anh dám đánh ta?”

 

“Tôi là phường chủ của Kỳ Dược Phường, tại sao lại không có quyền đánh ông? Ông là cái thứ không biết lớn nhỏ!” Lâm Dương bình tĩnh nói.

 

“Anh … anh anh anh … họ Lâm kia tôi nói cho anh biết, cho dù anh dùng thủ đoạn gì chiếm lấy Kỳ Dược Phường của chúng tôi, Kỳ Dược Phường của chúng tôi cũng tuyệt đối sẽ không bao giờ thừa nhận anh! Cho dù Phùng Thạch tôi hôm nay phải chết ở đây, cũng tuyệt đối không thừa nhận anh là Phường chủ của Kỳ Dược Phường chúng tôi!

 

Anh chết tâm đi! ” Phùng Thạch nhớn nhác, lớn tiếng mắng chửi.

 

“Đúng vậy, Lâm Thần Y, thủ đoạn của anh có phải là có chút quá đáng rồi không? Phó phường chủ Phùng tốt xấu gì cũng là phó phường chủ của chúng tôi. Cho dù có thay đổi phường chủ, vị trí của ông ấy vẫn không thay đổi. Anh hà tất phải hùng hồ hăm dọa Phó phường chủ Phùng như vậy?” Lúc này, một sinh viên đứng ra.

 

Người nào quen biết sinh viên này đều hiểu rõ, anh ta là đệ tử của Phùng Thạch, trong thời khắc then chốt này đương nhiên sẽ nói giúp cho Phùng Thạch.

 

“Cậu có điểm nào không hài lòng về tôi sao?” Lâm Dương nhìn sinh viên kia, thờ ơ hỏi.

 

“Đương nhiên, tôi cảm thấy rằng vấn đề của phường chủ vẫn còn phải đợi bàn bạc, hơn nữa cách ra tay này của anh cũng quá ác độc rồi. Phường chủ Diêu với anh là chiến dược bình thường, nhưng anh lại khiến người ta bại liệt! Không cảm thấy hơi ác độc sao? Anh làm như vậy, e rằng sẽ không thể khiến người ta tín phục được!” Người đó hừ lạnh.

 

Lời này vừa dứt, những người phía sau anh ta lần lượt đứng ra.

 

“Đúng vậy! Dù sao tôi cũng không phục!”

 

“Lâm thần y, anh cũng quá tàn nhẫn rồi!”

 

“Đối xử với phường chủ còn như vậy thì đối xử với chúng tôi thế nào? Nếu như anh trở thành phường chủ, chúng ta còn có thể sống yên sao?”

 

“Chúng tôi ủng hộ Phó phường chủ Phùng!”

 

“Nếu phường chủ là một kẻ tàn bạo bắt nhân như anh ta, vậy tôi thà rời khỏi Kỳ Dược Phường “

 

“Đúng vậy, tôi cũng muốn rời đi!”

 

“Tôi cũng vậy!”

 

“Còn tôi nữa!”

 

Những sinh viên của Phùng Thạch toàn bộ đều đứng ra, trực tiếp bày tỏ thái độ rằng bọn họ sẽ đứng sau Phùng Thạch.

 

Người của Huyền Y Phái vừa mới tràn đầy vui mừng phấn khích lại sững sờ.

 

Đây là ép cung sao!

 

“Các anh làm cái gì vậy? Không nhận thua cược sao?”

 

“Chiến dược thua rồi thì phải thừa nhận! Càng huống hồ huyết thư đang ở đây! Nếu như các anh không thừa nhận, chúng tôi giao huyết thư ra, các anh đều phải kết thúc!”

 

Có người mắng chửi.

 

Nhưng Lâm Dương lại giơ tay ra hiệu cho mọi người bình tĩnh.

 

Người của Huyền Y Phái lúc này mới ngừng nói.

 

Lại nhìn thấy Lâm Dương nhìn chằm chằm vào đám người đứng phía sau Phùng Thạch kia, sau đó lại quay sang nhìn các giảng viên và sinh viên khác của Huyền Y Phái, im lặng một lúc rồi lớn tiếng hét lên: “Còn có ai muốn rời khỏi Kỳ Dược Phường không? “

 

Ngay sau khi những lời này nói ra, mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, rất do dự Tuy nhiên, khá nhiều người bày tỏ thái độ và trực tiếp đi tới phía sau Phùng Thạch để giải thích cho quyết tâm của mình.

 

Có người đứng ra, liền có người làm theo, dàn dần, người cũng nhiều lên.

 

Ngay cả mười thiên tài hàng đầu như Đặng Cường cũng đứng phía sau Phùng Thạch.

 

Rõ ràng là bọn họ quen thuộc với Phùng Thạch hơn là Lâm Thần Y.

 

Phùng Thạch vẻ mặt tràn đầy đắc ý, kiêu ngạo nhìn Lâm Dương, liên tục chế nhạo: “Họ Lâm kia, nhìn thấy chưa?

 

Tuy rằng anh có thể cưỡng hành chiếm đoạt Kỳ Dược Phường của tôi, nhưng lại không thể giành được lòng người của Kỳ Dược Phường. Lòng người vẫn hướng về tôi, hướng về phía Diêu Phường chủ, cho dù thủ đoạn của anh có tuyệt vời, thì có ích gì chứ? Công đạo ở lòng người! “

 

Ông ta rất đắc ý!

 

Cả đời này của ông ta không có khi nào đắc ý như hôm nay.

 

Bởi vì ông ta phát hiện ra rằng mình còn mạnh hơn Diêu Phường Chủ.

 

Ít nhất thì hiện tại, ông ta đã chiến thắng rồi! Ông ta đã trần áp được Lâm Dương.

 

Lâm Dương không nói lời nào.