Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 663



Chương 663:

 

Lúc này căn bản không có ai dám đứng ra phản bác.

 

Ngay cả Phùng Thạch cũng im lặng.

 

Lâm Dương hít một hơi thật sâu, biết rằng đại cục đã định.

 

Anh trực tiếp bước thẳng về phía trước, đi vào bên trong Kỳ dược quán.

 

Lâm Dương muốn Kỳ dược quán chứ không muốn đám người này, mục tiêu cuối cùng của anh vẫn là kho thuốc khổng lồ được ẩn giấu bên trong Kỳ dược quán.

 

Đây chính là kho báu khiến cho vô số người của giới y thuật và dược thuật thèm nhỏ dãi.

 

Thậm chí ngay cả các tổ chức nước ngoài cũng thèm muốn nó.

 

Chỉ là kho thuốc này được bảo vệ cực kỳ nghiêm ngặt, hơn nữa Diêu Triệu Bân còn tạo ra vô số ngụy trang để che giấu những báu vật trời ban này, nếu như không có chuyên gia giám định thuốc thì cho dù có người đến trộm thuốc cũng không thể nào tìm thấy những báu vật đó được.

 

Nhưng đối với Lâm Dương mà nói, đây cũng không phải là vấn đề gì lớn.

 

Kho thuốc nằm ở giữa trung tâm kiến trúc của Kỳ dược quán, nhưng nó lại không nằm trên tầng trệt của tòa nhà mà nằm ở dưới lòng đất.

 

Sau khi đi qua mấy lớp cửa sắt, cuối cùng Lâm Dương cũng nhìn thấy được kho thuốc khổng lồ của Kỳ dược quán.

 

Trước mắt anh ước chừng có hàng vạn hộc tủ đựng thuốc, trong mỗi hộc tủ đều là những dược liệu quý hiếm hàng đầu ở khắp trời nam đất bắc của Trung Quốc…

 

Lâm Dương yên lặng nhìn những hộc thuốc này, hít sâu một hơi.

 

Biết được chuyện của Kỳ dược quán đã được quyết định, Tần Bách Tùng vô cùng lo lắng vội vàng từ phái Huyền Y chạy tới.

 

Ban đầu ông còn không tin, nhưng khi nhìn thấy kho thuốc.

 

trong Kỳ dược quán, ông đã không còn bắt cứ nghi ngờ gì nữa, đương nhiên là cũng vô cùng khiếp sợ.

 

Mọi việc còn lại sẽ giao cho Tần Bách Tùng và Hùng Thường Bạch xử lý.

 

Còn về việc ai muốn rời đi, ai muốn ở lại Kỳ dược quán, Lâm Dương cũng chẳng thèm quan tâm.

 

Tất cả những gì anh muốn, chỉ là kho thuốc khổng lồ đó mà thôi.

 

Sau khi trở về phái Huyền Y, cả đêm Lâm Dương ngủ mê mệt, sáng sớm ngày hôm sau liền cho người kéo thi thể của Long Thủ ra.

 

Lâm Dương lấy ra một gốc cây nhân sâm mà mình đã cất kỹ.

 

Nhan Khả đứng bên nhìn thấy vậy, lập tức la lớn: “Sâm hoàng ư?”

 

“Đúng vậy, đây chính là sâm hoàng ở thôn Dược của cô.

 

Vốn dĩ tôi định dùng nó để chữa trị cho Long Thủ nhưng lại sợ dược tính của sâm hoàng quá mạnh, tôi lo rằng Long Thủ sẽ không thể chịu được nên vẫn luôn không lầy ra dùng. Bây giờ tôi đã tìm được một dược liệu vô cùng quý hiếm trong Kỳ dược quán để làm thuốc dẫn, như vậy thì ông ta hẳn là đã có thể hấp thu một phần tác dụng của sâm hoàng.”

 

Lâm Dương nói xong, cẩn thận bẻ ra một chút rễ của nhân sâm rồi cho vào nồi để nấu thuốc.

 

Một tiếng sau, Lâm Dương bảo một người đút thuốc cho Long Thủ người đó được ăn vào tay rồng, sau đó mới bắt đầu châm vào các huyệt.

 

Những người đứng bên cạnh thấy vậy đều vô cùng kinh ngạc.

 

“Anh Lâm, Long Thủ sẽ sống lại sao?” Tần Ngưng không nhịn được hỏi một câu.

 

“Tôi không biết, có thể sống, cũng có thể thất bại, với lại.C *Với lại cái gì?”

 

“Với lại cho dù ông ta có sống lại đi chăng nữa thì nhiều nhất là não có thể khôi phục sự sống, nhưng cơ thể chắc chắn vẫn chỉ ở trạng thái tê liệt.” Lâm Dương thấp giọng nói.

 

“Vậy thì chẳng phải là sẽ trở thành người thực vật sao?”

 

“Có lẽ là… vậy đi…”

 

Tất cả mọi người đều sững sờ, không nói được một lời nào.

 

Dù sao thì chuyện làm cho người chết sống lại cũng không dễ dàng như vậy.

 

Sau khi uống vào chén thuốc nấu từ rễ nhân sâm, sắc mặt của Long Thủ rõ ràng là trở nên hồng hào không ít, không còn vẻ trắng bệch như người chết nữa. Lâm Dương dặn dò mọi người một chút, sai người chăm sóc cho Long Thủ, nếu như trong vòng 24 giờ ông ta có dấu hiệu sống lại phải lập tức đưa đi cấp cứu, còn nếu không có tác dụng thì tiếp tục đóng băng thi thể, chờ đến khi Lâm Dương có biện pháp khác thì lại tiếp tục cứu sống ông ta.

 

Lâm Dương dặn xong thì quay trở lại văn phòng, sau đó bắt đầu xem danh sách do Tần Bách Tùng gửi đến.

 

Danh sách này chính là danh sách về các loại thuốc trong kho thuốc của Kỳ dược quán.

 

Nhìn những tên thuốc quý hiếm trong danh sách, Lâm Dương lập tức trở nên vô cùng kích động.

 

“Ngay cả Thạch ngải thảo và Tam hoa quế cũng có ư?

 

Nếu đã như vậy thì chẳng phải có thể thử những công thức cổ xưa đó sao?” Lâm Dương lẳm bẩm.

 

Anh nắm chặt lấy tờ danh sách, yêu thích tới nỗi không muốn buông tay.